Mới đây, trong chương trình "Hôn nhân tuyệt vời", một cặp vợ chồng chia sẻ hành trình tìm kiếm con khiến khán giả không khỏi xúc động. Theo đó, năm 1994, anh Đào Văn Bình (SN 1968) từ Đà Nẵng ra Hà Nội đi học tại Học viện Kỹ thuật Quân sự. Anh bất ngờ gặp chị Nguyễn Thị Thúy Dương (SN 1972) làm ở Học viện, làm nhiệm vụ nấu ăn cho cán bộ, học viên. Hiện chị công tác tại Trung đoàn Không quân trực thăng 917).
Khi ấy, chị Dương không có ấn tượng tốt với anh Bình. Chị nhận xét anh là người cộc cằn, ăn nói khó nghe. Ngược lại, anh lại bị thu hút bởi vẻ hiền lành, chịu khó, đúng chuẩn người phụ nữ gia đình của chị Dương.
Từ đó anh Bình thường xuyên xuống bếp giúp đỡ chị em để tìm cách làm quen với chị Dương. Tuy nhiên gia đình chỉ còn mẹ nên chị không muốn lấy chồng xa. Vì vậy, chị chỉ xem anh như anh em bạn bè bình thường.
Anh Bình dù biết chuyện nhưng quyết không bỏ cuộc, hàng tuần vẫn đều đặn 2-3 buổi xuống chơi với anh chị em dưới bếp. “Tết năm 1995, có một anh cũng ở gần nhà tôi rủ anh Bình về chơi. Thế là anh ấy về rồi ở nhà tôi luôn 3 ngày Tết. Cả nhà tôi ai cũng bất ngờ, thắc mắc, hỏi: “Sao con bảo không yêu mà cậu ấy lại về đây thế này?”. Còn gia đình anh Bình cũng loạn lên đi tìm anh ấy.
Chính vì anh ấy lì như vậy nên sau đó tôi đồng ý nhận lời yêu. Tôi cũng sợ mang tiếng vì có bạn trai đến nhà ở cả Tết”, chị Dương nhớ lại.
Ngày 8/3/1995, anh Bình tặng chị Dương một bông hoa và một hộp phấn rồi chính thức tỏ tình. Cuối năm, cả hai tổ chức đám cưới.
Cặp đôi đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, ai cũng mừng thầm khi họ là của nhau. Song khó khăn lớn nhất trong cuộc hôn nhân của họ chính là vấn đề hiếm muộn. "Ban đầu, anh Bình đi học, còn tôi mới ra trường nên kế hoạch.
Năm 2000, chúng tôi mới tính đến chuyện con cái nhưng chờ mãi không có tin vui, đi khám thì phát hiện cả hai đều bị hiếm muộn. Chúng tôi rất buồn, áp lực vì anh là con trưởng.
Cả hai thương bố mẹ ở quê hay nghĩ ngợi vì bà con hàng xóm, họ hàng thường xuyên hỏi thăm. Nhiều đêm, tôi chỉ biết nằm khóc một mình. Cứ hễ nghe thấy thông tin ở chỗ này, chỗ kia có thầy chữa hiếm muộn giỏi là tôi lại tìm đến. Ban đầu là Đông Y, sau là Tây Y,... nhưng rồi đều không có kết quả", chị Dương tâm sự.
Quá tuyệt vọng, đã có lúc chị Dương đề nghị giải thoát cho chồng để anh lấy người khác. Nghe vợ nói vậy, anh Bình chỉ đáp: “Có con hay không thì hai vợ chồng mình cũng sẽ sống với nhau đến cuối cuộc đời, không bao giờ dừng lại giữa chừng. Em cũng chỉ nói chuyện này một lần duy nhất thôi nhé, đừng bao giờ nhắc lại thêm lần nữa”.
May mắn năm 2012, cả hai bất ngờ đón nhận tin vui. Ngày chị Dương sinh được một bé trai kháu khỉnh, ai cũng mừng cho gia đình.
Công việc của anh Bình thường xuyên xa nhà, một mình chị Dương lo toan con cái nhưng trộm vía con trai rất ngoan ngoãn để bố an tâm công tác, mẹ có thời gian làm việc.
"Chúng tôi có con ở tuổi khá cao nên thường xuyên gặp chuyện trớ trêu. Ví dụ có lần anh Bình đưa con đến trường mẫu giáo, cô giáo đón bé rồi nhắc: “Con quay lại chào ông đi”. Không chỉ cô giáo mà rất hiều người nhầm lẫn như vậy", chị Dương nói.
Hiện tại, con trai của anh chị đã 12 tuổi. Bé ngoan ngoãn, tình cảm, biết giúp mẹ nhiều việc trong nhà. Bé chính là niềm hạnh phúc, sợi dây giúp họ ngày càng gắn chặt trong cuộc hôn nhân này.