Mới đây, trên trang cá nhân của NSƯT Thành Lộc bất ngờ chia sẻ câu chuyện xúc động về một “người mẹ” khác nhân thất thứ hai của thân mẫu mình. Anh kể ban đầu gọi bà là dì ba nhưng sau chuyển sang gọi bằng má vì con trai của bà (bạn thân NSƯT Thành Lộc) cũng gọi má anh bằng má từ lâu. Sau này khi bạn thân sang Úc sinh sống, mẹ anh và bà vẫn giữ mối quan hệ tốt, rất quý mến nhau.
NSƯT Thành Lộc bồi hồi nhớ lại một kỷ niệm đơn sơ nhưng quý giá giữa cả hai: “Cách đây vài năm bà và đứa con gái thứ bao xe từ Bình Dương (nơi bà sống) xuống thăm má tôi, mua nào là nem nướng, chả giò, bánh bèo bì (đặc sản của Bình Dương mà) cho má tôi ăn phải nói là “tràn họng”… Má tôi thời điểm đó đã ít ăn rồi, nhưng má vui vì lâu quá mới gặp lại bà bạn quí nên ăn thả giàn và tấm tắc khen ngon! Đó là kỷ niệm khó thể nào quên được của 2 bà má!“.
Nam diễn viên chia sẻ khi mẹ ruột qua đời anh không dám báo tin cho bà vì ngại sức khỏe bà quá yếu. Đến khi báo chí đưa tin, bà biết được thì đã trễ mất một ngày nhưng vẫn “lật đật khăn gói” cùng con cháu chạy xuống TP HCM để viếng. Ấy vậy mà khi đến nơi, “bà lại không dám vào, bà sợ nhìn thấy quan tài và di ảnh của má tôi thì bà khóc, khóc thì sẽ lên cơn mệt rồi có gì lại khổ… nên bà đứng lại, bảo đứa con gái và thằng cháu vào đốt nhang lạy tạ, còn bà vào quán cà phê ngay đầu hẻm tìm một góc bàn, ngồi đó rồi khóc 1 mình!“.
Đến khi NSƯT Thành Lộc hay chuyện chạy ra tìm bà thì được nghe lời giải thích khiến anh không khỏi nghẹn ngào: “Má xin lỗi con! Má không dám vô…. má sợ nhìn thấy hình má của con rồi má lại thương nhớ mà má khóc, má sanh bệnh có gì thì tội cho thằng Kiệt! Con nói với má con đừng có bắt lỗi má tội nghiệp nha con ơi!“.
Anh xúc động kết thúc câu chuyện: “Đúng là nước mắt chỉ có chảy xuôi” khiến nhiều cư dân mạng không khỏi ngậm ngùi. Cái tình cái nghĩa quý giá này thật sự không vật chất nào có thể sánh bằng!
Nguyên văn chia sẻ của NSƯT Thành Lộc:
Nhân hôm nay đã là thất thứ 2 của má , tôi xin kể nghe chuyện của những người bạn già của má .
Tôi gọi bà là dì ba, sau này gọi bằng má luôn vì thằng bạn thân của tôi tên Kiệt đã gọi má tôi là má nó từ lâu rồi, hai bà má thật ra không có thân nhau nhưng tại vì hai thằng tôi là bạn thân từ hồi học lớp 9 rồi sau này thành đồng nghiệp sân khấu đi chung đoàn kịch, nó vượt biên sống ở Úc, tôi ở lại tiếp tục làm nghề hát xướng và hai đứa vẫn là bạn thân với nhau, vậy là hai bà má cũng quí mến nhau vô cùng. Cách đây vài năm bà và đứa con gái thứ bao xe từ Bình Dương (nơi bà sống) xuống thăm má tôi, mua nào là nem nướng, chả giò, bánh bèo bì (đặc sản của Bình Dương mà) cho má tôi ăn phải nói là “tràn họng”…Má tôi thời điểm đó đã ít ăn rồi, nhưng má vui vì lâu quá mới gặp lại bà bạn quí nên ăn thả giàn và tấm tắc khen ngon! Đó là kỷ niệm khó thể nào quên được của 2 bà má !
…
Má tôi yếu, má trên Bình Dương cũng yếu…. Rồi khi má tôi qua đời, tôi đâu dám báo cho tới khi báo chí đăng tải thì bà trên kia mới hay tin, lúc đó đã trễ 1 ngày, hôm sau đã là động quan rồi cho nên bà lật đật khăn gói cùng đứa con gái và thằng cháu ngoại từ Bình Dương chạy xuống…. Nhưng khi tới đầu hẻm nhà tôi dưới SG thì bà lại không dám vào, bà sợ nhìn thấy quan tài và di ảnh của má tôi thì bà khóc, khóc thì sẽ lên cơn mệt rồi có gì lại khổ…. nên bà đứng lại, bảo đứa con gái và thằng cháu vào đốt nhang lạy tạ, còn bà vào quán cà phê ngay đầu hẻm tìm một góc bàn, ngồi đó rồi khóc 1 mình!…Tôi vội tháo khăn tang (vì không dám mang khăn tang vào quán người ta) chạy ra ôm bà thì bà nức nở ôm tôi xin lỗi :
- Má xin lỗi con! Má không dám dô… má sợ nhìn thấy hình má của con rồi má lại thương nhớ mà má khóc, má sanh bệnh có gì thì tội cho thằng Kiệt! Con nói dới má con đừng có bắt lỗi má tội nghiệp nha con ơi!….
Tôi chỉ còn biết ôm bà mà nghẹn ngào chứ không thể nói gì hơn, không chỉ xúc động và biết ơn việc bà lặn lội xuống thăm linh cửu má tôi mà không dám bước vào, mà còn xúc động hơn nữa khi nghe lời bà giải thích!
Đúng là nước mắt chỉ có chảy xuôi…