“Điều tàn khốc nhất của trưởng thành đó là con gái mãi mãi trưởng thành hơn con trai cùng tuổi. Sự trưởng thành của con gái, không đứa con trai nào có thể chống đỡ được” - Nếu như Kha Cảnh Đằng ôm mối sầu bi chỉ vì “lớn không kịp” với người trong lòng, thích nhau nhưng không cùng suy nghĩ.
Còn với “Thơ Thẩn thì: ” Tôi nghĩ miên man đủ thứ, thứ nào cũng hấp dẫn, và sung sướng kết luận : con gái ngu thấy mồ! Nhưng đó là kết luận hồi nhỏ. Bây giờ tôi rút ra một kết luận khác, kém phấn khởi hơn : con gái càng lớn càng khôn, con trai càng lớn càng ngu!”
Phải chăng, hơn ai khác anh chàng có hiểu rằng đây chính là “quả đắng” sau bao ngày “xỏ lá”, “ỷ mạnh hiếp yếu” cô bé Tiểu Li hàng xóm đáng yêu luôn luôn nhường nhịn?
“Con gái càng lớn càng khôn…”
Tiểu Li và Việt An, theo tôi nghĩ là một phiên bản khá chân thật của tâm lí phái nữ ở hai độ tuổi, và lại là một cô gái thông minh khi biết mình muốn gì.
Bạn có thấy mình giống Tiểu Li ngày bé không, khi vô cùng sợ người khác “nghỉ chơi” với mình, dù đôi khi bị bắt nạt vẫn luôn vui vẻ vì luôn có Thư bên cạnh chơi cùng. Đó là một tình cảm hồn nhiên trong sáng, khi mà ta cho đi và không hề đòi hỏi phải nhận lại điều gì lớn lao cả.
Bạn có thích Việt An không, Tiểu Li lớn lên thành Việt An và cực kì thông minh. Gái xinh đã đáng sợ rồi, xinh mà còn thông minh và hiểu được mình xinh như thế nào thì còn đáng sợ hơn nữa. Cô nàng hoàn toàn đủ sức để trả lại “Thơ Thẩn” đủ “cả vốn lẫn lời” với kỹ năng thả thính đầy chuyên nghiệp, thu hút và dằn vặt con trai khiến con trai không thoát ra được.
“Con trai càng lớn càng ngu!”
“Thơ Thẩn” bây giờ đã không còn “ngon lành” như anh Thư ngày xưa, khi cứ thích chơi với đứa con gái nào là làm quen cái rụp, gọn ơ.
Anh Thư ngày xưa như bao thằng con trai “quậy như giặc” hồi đó, bày đủ trò phá phách chọc ghẹo, “cướp giật” con gái, khi vui thì cho đồ chơi, khi buồn thì đòi lại nghỉ chơi.
“Thơ Thẩn” bây giờ như bao thanh niên chưa hề có mảnh tình vắt vai khác, lóng ngóng lơ ngơ, vì nụ cười người đẹp nguyện “hiến dâng” tất cả. Cũng vui cũng buồn, cũng đau cũng khổ, cũng “bức tóc móc mắt” nghĩ đủ cách cưa đổ nàng.
Vậy đấy, chỉ vì vài ba giọt mực, dăm chục viên bi, mấy quyển tập tô màu, cuốn vở mới lem đầy mực, hay trăm lần giật tóc, ngàn lần giành ăn, triệu lần nghỉ chơi, mà những đứa con gái đó nhờ một động lực vô hình đã vội trưởng thành hơn bạn, để quay lại trả bạn một vố thật đau.
Còn bạn, mãi chỉ như thằng nhóc “cướp cạn” năm nào, thế nhưng trong tim vẫn vẹn nguyên “hai hàng nước mắt” ngày đó.