Dành cả tuổi thanh xuân để yêu ai đó để làm gì hả anh? Đôi khi em hay tự hỏi em đã dành cả tuổi thanh xuân để yêu anh, liệu có phải em ngu ngốc quá không?
Tình cảm là một thứ gì đó rất khó nói. Em đã từng mơ về một người con trai mang đến cho em một hạnh phúc vẹn toàn trên đời này cho đến khi em gặp và quen anh, sự vẹn toàn đó trong em dường như chỉ cần anh làm việc gì cũng suy nghĩ cho em là đủ.
Em quen và thương anh như thương hết thảy tất cả những gì em đã mang đến và trao cho anh. Cả cái tuổi thanh xuân này em còn tiếc điều gì đâu. Thật sự mà nói nếu như ngày mới bắt đầu quen nhau, em cần anh làm cho em hàng nghìn việc thì lúc này em chỉ cần anh làm cho em hai việc đó là quan tâm đến suy nghĩ của em và hiểu cho em, chỉ bấy nhiêu đối với em là đủ rồi.
Người ta hay hỏi nhau rằng chúng ta dành cả tuổi thanh xuân của mình để làm gì, riêng em có lẽ cả tuổi thanh xuân của mình chỉ để yêu thương, yêu thương gia đình và yêu thương anh. Nếu người đời cho rằng dành cả tuổi thanh xuân để yêu một người là ngu ngốc thì chính em là người ngu ngốc đó. Em đã và đang yêu thương anh như chính những gì em có. Em mong đợi nhiều thứ từ anh để rồi tự em cảm thấy hụt hẫng thật nhiều vì anh. Nhưng có làm sao đâu anh, người con gái nào trên đời này không có quyền mơ cho mình một hạnh phúc. Nếu nói anh không thương em thật nhiều thì điều đó là sai nhưng cách mà anh thương em ngày hôm nay, em không muốn và cũng không cần nó.
Em ngày hôm nay, yêu anh nhưng không ủ dột như ngày hôm qua và dù có buồn bao nhiêu lần thì em của ngày mai cũng vẫn phải mạnh mẽ hơn em của ngày hôm nay một chút, dù chỉ cần một chút cho mỗi ngày để rồi em sẽ được nhiều hơn cho sau này.
Có những điều nói ra thì nghe có vẻ mình thật đáng thương nhưng có đáng thương hay không thì chính mình - người trong cuộc mới hiểu rõ nhất điều đó. Đôi khi em cứ lang thang hết trang mạng xã hội này đến trang mạng xã hội kia, viết những dòng status vu vơ, mong anh đọc được và hiểu cho em. Thế nhưng, rồi em đã nhận được lại những gì nhiều hơn một sự thờ ơ đến lặng thinh của anh chứ? Qua rồi những ngày em cứ buồn, cứ mệt, cứ cô đơn là viết để rồi ai hiểu cho em?
Nếu nói em sai trong cách em yêu anh - em chấp nhận. Nhưng để nói em sai khi em dành cả thanh xuân cho anh thì em không chấp nhận, bởi vì tình yêu đối với em không có đúng hoặc sai. Quan trọng là ở trái tim mình cảm nhận được gì khi mình đem cả trái tim để thương ai đó kìa!
Em thương và cần anh cho cuộc đời này vô cùng nhưng điều đó đâu có nghĩa là anh sẽ ở lại bên em cho suốt cuộc đời này, có đúng không?