Một năm sắp kết thúc, cũng là lúc mọi người bắt đầu nhìn lại, đặt câu hỏi “một năm qua, mình đã làm được những gì”, “năm tới sẽ ra sao?”. Bạn có nghĩ rằng thời gian trôi qua, bạn sẽ ngày càng gần ước mơ của mình? Thời gian chẳng thể thay đổi điều gì nếu chính bạn không thay đổi. Không tin bạn có thể tự kiểm nghiệm.
- 01 -
Khi còn đi làm, người ngồi cạnh tôi là một đồng nghiệp nữ hè năm nào cũng đưa gia đình con cái đi du lịch nước ngoài vài tháng trời. Nghỉ phép không đủ, cô ấy xin thêm phép trừ vào lương.
Mỗi đợt du lịch cũng mất ít nhất vài triệu, nhiều thì hơn trăm triệu, nên chúng tôi gọi cô ấy là đại gia. Đi chơi về “đại gia” đều phân phát quà cho mọi người, chúng tôi đùa: “Chắc chị nhiều tiền lắm”. Cô ấy nói: “Tôi không nhiều tiền nhưng sẵn lòng chi”.
Câu nói ấy để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, đa số mọi người đều không thiếu tiền, chỉ là cách chi tiêu khác nhau. Có người sẵn lòng bỏ ra hai mươi nghìn tệ để mua túi, nhưng lại có người mua giáo trình.
Bạn tiêu tiền như thế nào, bạn sẽ có cuộc sống như thế.
Lúc mới đi làm, hướng dẫn tôi là một nữ đồng nghiệp độ 26, 27 tuổi, có ba, bốn năm kinh nghiệm. Cô ấy rất giản dị, lúc nào cũng chỉ quần đen, áo trắng, giày da đen. Ngày nào cô ấy cũng mang cơm đi, hoặc ăn các đồ ăn nhanh… Rất hiếm khi thấy cô ấy đi ăn ở các nhà hàng lịch lãm cùng đồng nghiệp.
Vì là cấp trên của tôi, nên tôi có cơ hội tiếp xúc với cô ấy khá nhiều. Tôi nhận ra, cô ấy rất chuyên tâm vào công việc, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Buổi tối, cô ấy một mình tăng ca tới rất muộn mới về, thậm chí cuối tuần cô ấy cũng tranh thủ thời gian làm thêm. Nghe người khác xì xào sau lưng cô ấy, tôi cũng cảm thấy lạ, sao cô ấy còn trẻ thế mà chẳng phấn son yêu đương đi, nghiêm túc thế làm gì.
Không lâu sau, tôi trở thành nhân viên chính thức, cũng là lúc cô ấy nhận được thư mời từ một công ty lớn của Mỹ. Các đồng nghiệp nói, mấy năm nay cô ấy kiếm được cả triệu, dành dụm để sang Mỹ học MBA. Thời gian sau chúng tôi không còn liên lạc nữa. Một lần tình cờ tôi thấy cô ấy ở Linked in, được biết cô ấy đã có hai con một trai một gái và nay là phó Tổng giám đốc một công ty đầu tư nổi tiếng.
Một cô bạn khác của tôi, Anh Thư, quen nhau đã 15 năm, kể từ ngày còn học cấp ba. Khi ấy Anh Thư vừa đen, vừa béo, hằng ngày chẳng chịu học hành cứ ngồi đầu giường tôi cắn hạt dưa. Đến đại học năm ba thì cô ấy sang Nhật Bản du học rồi ở lại đó sinh sống. Đến nay, dù đã mở hai nhà hàng ở Nhật, nhưng cô ấy vẫn thích nhất là mua sắm mỹ phẩm, túi xách, quần áo… Rất nhiều người khen cô ấy xinh đẹp. Anh Thư nói với tôi: “Không hiểu sao người nhà mình rất thích mua nhà, không phải mình không có tiền mua nhà, mà mình thích mua sắm quần áo, mỹ phẩm hơn”.
Bạn tôi nay đã trở thành đại mỹ nhân vừa trắng trẻo, xinh đẹp lại giàu có. Tuy hơn 30 tuổi nhưng đi đến đâu hào quang sáng chói đến đó, ai ai cũng phải ngước nhìn. Thỉnh thoảng lại lục lại ảnh hồi nhỏ mới thấy cô ấy khác hoàn toàn, giống như phẫu thuật thẩm mỹ vậy. Thật ra, cô ấy biết cách tiêu tiền để làm đẹp cho bản thân thôi, phẫu thuật thẩm mỹ cũng chẳng được như vậy.
Chúng ta vẫn hay thở dài khi thấy người khác tiêu tiền không tiếc tay, thật ra họ không quá giàu có, chỉ là họ thích tiêu tiền vào việc đó mà thôi. Có người thích mua nhà dù đã có nhiều nhà đẹp; có người thích đi du lịch, còn trẻ nhưng đã đi khắp thế giới; có người thích đọc sách, trong nhà chứa rất nhiều cuốn sách họ yêu thích.
Thật ra không có tiêu chuẩn đúng - sai cho việc tiêu tiền, nhưng khi bạn dồn tiền cho việc này, bạn sẽ thiếu tiền làm việc khác. Việc bạn đầu tư tiền vào đâu sẽ quyết định bạn trở thành con người như thế nào, sống một cuộc đời ra sao.
- 02 -
Học thì buồn ngủ, mua sách thì kêu nghèo
Lúc nào bạn cũng nói phải học, nhưng cứ cầm sách lên là bắt đầu buồn ngủ, học được một tuần đã thấy mình cao siêu, đọc sách được một tháng là muốn khoe thiên hạ. Việc mua sách lại càng đáng nói. Ăn uống chơi bời dưới 2 triệu còn thấy rẻ, nhưng mua quyển sách chỉ 200 nghìn lại chê đắt.
Bạn cứ hô hào phải học hỏi người khác, nhưng hỏi đông hỏi tây mãi vẫn không quyết tâm nổi. Đến khi đủ quyết tâm thì đã muộn. Ni Ni có viết trong cuốn sách của cô ấy: “Mẹ tôi 30 năm nay ngày nào cũng dậy từ 5 giờ sáng lo liệu ăn uống cho cả nhà. Mình mới dậy sớm được một năm để viết lách đã cảm thấy giỏi giang lắm rồi”.
Không nhìn thấy ưu điểm mà chỉ cố moi móc khuyết điểm của người khác. Họ có tiền, bạn nghĩ ngay “họ có bố mẹ giàu”
Bạn không bao giờ nhìn nhận ưu điểm của người khác mà chỉ chăm chăm khuyết điểm của họ, cái này không bằng mình, cái kia không đủ tốt. Lúc nào bạn cũng tự đắc mình giỏi nhất nên không coi ai ra gì, cậy tài khinh người, cho rằng cả thế giới đều không xứng đáng với mình.
Bạn tự tin, khoan dung với chính mình, bản thân phạm lỗi thì có thể tha thứ, nhưng người khác nói thiếu một câu cảm ơn là bạn đã căm ghét xa lánh người ta, chỉ mong đừng gặp lại.
Bản thân cố chấp, trốn tránh những thử thách và công việc mới
Bạn thích có tiền, nhưng không dám nỗ lực kiến tiền. Bạn không bao giờ chịu thử sức với cái mới, đến khi bản thân trở nên lạc hậu mới hối hận phân bua. Bản thân bạn cứ mãi cố chấp rằng mình đã quá tốt, trong khi thế giới bên ngoài thay đổi không ngừng. Đến khi bị bỏ lại phía sau, bạn mới nhận ra bản thân cần nỗ lực hơn, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Lúc nào cũng nghĩ mình có tài nhưng không gặp thời
Khi bạn chẳng có tiền, bạn nghĩ do số phận bạn đen đủi chứ không phải do năng lực bạn có vấn đề. Bạn cảm thấy không thích công việc, đồng nghiệp hiện tại, mọi người không thể giúp bạn phát huy tài năng, có thể nơi khác tài năng của bạn mới có đất dụng võ. Thật ra không phải công việc, đồng nghiệp không phù hợp với bạn, căn bản bạn chẳng có tài cán gì, đi đâu cũng thế thôi.
Trên thế giới này, có tài ắt sẽ gặp thời.
Chăm chỉ chút là sợ lao lực mà chết
Bạn cứ yên tâm rằng, chăm chỉ như bạn còn lâu mới lao lực mà chết. Thấy người khác thu nhập cao, bạn cạnh khóe họ không có sức khỏe nhiều tiền cũng vô dụng nhưng hầu hết mọi người chăm chỉ phấn đấu sẽ vừa có tiền, lại có sức khỏe tốt.
Luôn tự nhủ bản thân chỉ cần an phận, nhưng người khác thành công lại đố kị, gánh ghét
Bạn muốn an phận chẳng có gì sai, chỉ cần đừng thấy người khác thành công lại quay ra ganh ghét, đố kị. Đa số mọi người chỉ làm được vế đầu tiên, sống cuộc đời an nhàn, chẳng lo nghĩ, nhưng vừa thấy người khác có cuộc sống tốt đẹp là bịa đặt vu oan. Tiếc là, người khác cứ ngày càng giỏi giang, còn bạn vẫn kém cỏi như trước. Muốn an nhàn, không còn cách nào khác, là tuổi trẻ hãy nỗ lực kiếm tiền. Càng kiếm được nhiều tiền thời trẻ, tuổi già bạn càng thảnh thơi, yên ấm. Điều đó luôn đúng.
Bỏ ra một đồng đã nghĩ mình đại gia, người khác phải cung phụng
Trong cuộc sống hễ có gì không vừa lòng là bạn trút giận lên người khác, bỏ ra chút tiền đã nghĩ mình đại gia. Chuyển phát nhanh gửi hàng muộn một chút, bạn đã lập tức đòi kiện, chửi bới om xòm, chẳng có chút bao dung, thương xót nào. Bạn vội nghĩ đồng tiền của bạn vạn năng, nhưng còn người sẽ nghĩ bạn chỉ là kẻ trọc phú rởm rít, học làm sang mà thôi.
Thấy người khác học mình cũng học nhưng chẳng kiên trì nổi vài ngày
Thứ người khác có, mình cũng muốn có; thứ người khác học, mình cũng muốn học. Ứng dụng điện thoại bạn tải về cả đống nhưng chẳng kiên trì nổi ba ngày; có giảm giá là mua sách, sách về đắp chiếu cả năm vẫn chưa được sờ tới. Bạn tìm hết trung tâm này đến phần mềm học khác mà không biết yếu tố quan trọng nhất chính là sự kiên trì.
Chưa từng nỗ lực vì điều gì nhưng lúc nào cũng nghĩ tương lai sẽ trở thành nhân vật nào đó
Bạn chưa từng nỗ lực vì điều gì nhưng luôn nghĩ trong tương lai sẽ trở thành nhân vật tầm cỡ. Bạn nhìn đâu cũng thấy người kém cỏi, còn bản thân thanh cao tuyệt vời. Gặp người mạnh hơn mình, bạn nghĩ họ có bí quyết riêng; gặp chuyện bất công, bạn tự trấn an bản thân may mắn nên không mắc phải. Ở đâu ra lắm may mắn vậy, thành công của đa số mọi người đều dựa vào sự kiên trì, nỗ lực suốt một thời gian dài. Còn bạn, chỉ biết oán thầm trong bụng thì nói gì đến việc thực hiện giấc mơ, bước lên đỉnh cao chứ.
Ngoài việc tỉnh táo tiêu tiền, bạn cần khách quan nhìn nhận bản thân, bớt khắt khe, định kiến với những người giỏi giang bên cạnh bạn. Hãy học hỏi họ, lắng nghe họ, đó là cách tốt nhất để hoàn thiện mình, để bản thân không tụt hậu, tâm hồn không nhỏ nhen.