Bài văn được cậu bé này mở đầu với một lồi lầm của cậu với ông nội. Cụ thể, nội dung bài văn được cậu bé kể lại như sau:
"Khi còn nhỏ, em từng lấy trộm tiền của ông nội. Khi lớn hơn, em hỏi ông: "Ông có biết tiền bị thiếu không ạ?".
"Ông biết chứ", ông nội nói.
'Thế sao ông không đổi chỗ cất tiền ạ?", em hỏi.
"Ông sợ con không tìm được", ông nội nói!
"Thế nhưng bây giờ em không thể tìm thấy ông nội nữa...".
Ngay sau khi đọc xong bài văn của cậu bé, giáo viên của em này thậm chí còn không cầm nổi nước mắt và phê vào bài: "Cô đã bật khóc ngay lập tức".
Qua bài văn ngắn chỉ vài dòng ấy, ai nấy cũng xúc động bởi tình cảm mà ông nội dành cho đứa cháu nội của mình quá đỗi lớn lao. Dù biết cháu mắc lỗi lầm, nhưng trong thâm tâm, ông vẫn không nỡ trách phạt đứa bé non dại ấy.
Ông nội thừa hiểu rằng, tụi nhỏ có chút nghịch ngợm, đôi khi chỉ vì thèm món đồ ăn vặt hay món đồ chơi giống chúng bạn nên mới đánh liều lấy trộm một ít tiền lẻ. Vì vậy, ông đã chọn im lặng, không nỡ vạch trần đứa cháu của mình.
Thế rồi, thời gian dần trôi đi, đứa cháu non dại ngày nào giờ đây trưởng thành, trong khi ông dần già đi và cuối cùng ra đi mãi mãi. Bây giờ, người cháu chỉ còn lại ký ức và những kỷ niệm ấm áp về ông, trong đó tình thương vô bờ bến của ông luôn chiếm một phần quan trọng.
Cư dân mạng sau khi đọc xong bài văn này cũng không khỏi xúc động trước tình cảm mà ông nội dành cho đứa cháu của mình. Nhiều người cũng không khỏi bồi hồi khi nhớ lại những kỷ niệm tuổi thơ bên ông bà.