Trong bộ đồ bảo hộ PPE dày cộm, tôi len lỏi vào khu phong tỏa. Khu phong tỏa này là "điểm nóng" của quận Bình Tận khi có tới hơn 30 ca nhiễm trên 54 người dân. Tôi đã gặp T. tại đây. Một em bé 4 tuổi, giọng nói ngọng nghịu nhưng đã sống nhiều ngày không có ba mẹ bên cạnh.
Ba và mẹ của T. cũng nằm trong danh sách những bệnh nhân mắc COVID-19, được chuyển đi vào hôm trước. Trước khi nhận được kết quả mình là F0, T. tạm thời phải ở nhà một mình. Thật khó mà tưởng tượng nổi, một em bé 4 tuổi có thể xoay xở ăn uống, tắm rửa thế nào khi không có ba mẹ bên cạnh.
Hàng xóm đặt cơm trước thềm cho em, nhưng chẳng ai có thể cho em vào nhà.
24 giờ của một cậu bé không có bố mẹ bên cạnh dài như một thế kỉ. Nhìn T., không ít người trong nhóm của tôi đã rưng rưng nước mắt.
Người dân ở khu phong toả kể rằng: "Thằng bé nó khóc cả đêm, khuya nó sợ nó đi gõ cửa từng phòng nhưng vì ba mẹ nó nhiễm bệnh nên chẳng ai dám cho vào. Thế là nó ngồi khóc ngoài hành lang, mặc kệ muỗi đốt. Ai đưa gì cũng không ăn, không uống. Tội nó lắm".
Nghe cậu bé 4 tuổi ngọng nghịu hỏi về ba mẹ, chúng tôi không kiềm được nước mắt. Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ có thể làm được điều khiến em mong mỏi, đưa em đi gặp ba mẹ. Em được xác định mắc COVID-19, vì mẹ ruột đang trở nặng phải nằm ở bệnh viện Chợ Rẫy để điều trị nên em được chuyển sang cách ly cùng ba. Vừa thấy tôi, T đã nói trong tiếng khóc: "Bác sĩ ơi cho con gặp ba đi bác sĩ. Bác sĩ ơi, mẹ con đâu rồi".
Sau khi cho bé ăn và uống sữa, tôi đã thay đồ cho bé. Em cứ nũng nịu đòi ôm đòi bế khiến niềm xót xa dâng tràn trong lòng tôi. Trên đường đến khu điều trị, bé không ngừng nhắc về gia đình... Dường như đêm qua chính là ngày đáng sợ nhất cuộc đời của T.
Đột ngột rời xa vòng tay người thân, chắc em đã hoảng loạn lắm. Khi vừa thấy ba, em vội vã chạy lại ôm chặt như sợ lại mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Bé ơi! Bình an nhé. COVID-19 đã cướp đi quá nhiều nụ cười trẻ thơ. Với tôi, đêm đó là một đêm Sài Gòn buồn.
BS Nguyễn Đặng Phương Ngọc
Trong một đêm mưa tầm tã, Bệnh viện dã chiến số 4 đã tiếp nhận một cậu bé 9 tuổi. Em đứng khóc rũ rượi cùng cậu ruột khi bước vào phòng bệnh. Một nơi lạ lẫm, vắng bóng hình mẹ cha.
Mẹ em là giáo viên tại quận 8, vừa mất trước cổng bệnh viện địa phương, khi COVID-19 làm mẹ trở nặng nhanh chóng. Ba Ken vừa tranh thủ lo hậu sự, vừa chăm bà nội cũng nghi mắc COVID-19 đang nguy kịch, được điều trị tích cực tại Bệnh viện Trưng Vương. Hai anh em Ken cùng cậu ruột được đưa đến Bệnh viện Nhi Đồng Thành Phố.
Trước đó, bệnh viện mình được các nhân viên y tế địa phương thông báo hai cháu đang gặp vấn đề về sức khoẻ, có triệu chứng khó thở. Tuy nhiên, qua kiểm tra, đồng nghiệp khoa cấp cứu mình xác định một trong hai bé có triệu chứng sốt nhưng không có dấu hiệu khó thở. Ngay sau đó, hai anh em đã được xét nghiệm COVID-19. Kết quả bé lớn dương tính, bé còn lại âm tính.
Ken có kết quả dương tính không có triệu chứng nặng nên đã được chuyển đến Bệnh viện dã chiến số 4 cùng cậu ruột để tiếp tục điều trị. Em trai Ken có kết quả âm tính được đi về cách ly tại nhà để được chăm sóc tốt hơn.
Nửa tháng nay Ken dần thích nghi với chỗ ở mới, xét nghiệm đã hai lần âm tính và đang cùng cậu mình theo dõi sức khỏe, chuẩn bị xuất viện.
Trước ngày sinh nhật Ken, đồng đội nhắn tin cho mình. Mình liền âm thầm chuẩn bị sinh nhật cho cu cậu. Lúc lấy bánh kem giao đến bệnh viện dã chiến, anh chủ cửa hàng đã nhắn hỏi mình nội dung bánh bông kem và tặng sinh nhật cho ai. Mình liền kể rõ hoàn cảnh bé thì anh giảm ngay 50.000 đồng, tặng thêm chiếc mũ sinh nhật cho em và nhắn gửi lời chúc mừng sinh nhật.
Vậy là một tiệc sinh nhật "dã chiến" đã được tổ chức. Mắt Ken lấp lánh niềm vui. Cậu bé thật sự là "siêu nhân" trong lòng mình khi vượt qua những nỗi đau to lớn, song song với việc điều trị COVID-19.
Mình tin rằng khó khăn sẽ không mất đi. Khó khăn luôn luôn có. Và khó khăn sẽ là bài kiểm tra tốt nhất cho chúng ta tương thân tương ái nhau những lúc khốn đốn nhất, sẻ chia nhau những tấm lòng chân thành nhất.
Đằng sau những chiếc khẩu trang ngột ngạt, vẫn còn đó những nụ cười và những điều tử tế cho đời. Sóng gió đến sớm với con để con kiên cường và bản lĩnh hơn, chúc con một đời bình an bên cạnh những yêu thương của mình.
BS Nguyễn Cát Phương Vũ
"Kết quả xét nghiệm PCR có một mẫu dương tính"
...
Nghe câu này xong, cả đội gồm tình nguyện viên, bác sĩ... ai nấy đều chùng xuống. Một bầu không khí đầy âu lo bao trùm.
Với đặc thù công việc, thường xuyên đi vào vùng nguy cơ lây nhiễm cao, toàn đội xác định là có thể bị nhiễm bất kì lúc nào. Vì thế, cứ 3 ngày, chúng tôi sẽ phải lấy mẫu PCR lại.
Sáng hôm ấy, anh em chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ, tinh thần sẵn sàng thì lại nhận được tin là mẫu PCR của một đồng đội dương tính với COVID-19. Mặc dù xác định nguy cơ trước, nhưng khi nghe được tin, cả đội đều rất buồn bã.
" H. ơi, cố lên nhé!".
"Đừng buồn nha, ráng khỏe lại rồi tụi mình lại đi chống dịch".
"Cậu kiên cường lắm đó"
"Mạnh mẽ lên nha"...
Chẳng ai bảo ai, những lời chia sẻ, động viên cứ lần lượt được gửi vào điện thoại của bác sĩ trở thành F0.
Một cuộc xét nghiệm cả đội đã diễn ra ngay sau đó, may mắn thay là toàn bộ 6 người còn lại đều âm tính. Cả đội thở phào!
Hơn 3 tháng chống dịch, tôi nhớ như in những khoảnh khắc khiến tim mình thắt lại.
Một lần, đội tôi nhận được thông báo đến khu cách ly để lấy mẫu cho 150 người. Có gia đình 3 người trong đó 2 vợ chồng có kết quả test nhanh dương tính, em bé chỉ mới 3 tháng. Vì bé quá nhỏ còn trong giai đoạn chưa cai được sữa mẹ, nên buộc phải đưa bé theo, kết quả bé nhỏ cũng bị lây nhiễm. Hôm đó, que test hiện lên 2 vạch, trong tôi cảm giác buồn thương vì bé còn quá nhỏ. Thật sự quá nhỏ để chịu được, để chống lại con virus nguy hiểm này.
Lần thứ hai, là lúc tôi nghe đồng đội mình mắc COVID-19. Nguy cơ phơi nhiễm tiềm ẩn, nhưng chúng tôi chỉ sợ điều duy nhất là không thể tiếp tục cuộc chiến chống COVID-19. Mỗi khi nghe ai đó trong nhóm "trúng đạn", tim như hẫng đi một nhịp.
Đồng đội của tôi, có em hiện đang là sinh viên, có bạn là bác sĩ mới ra trường... Hàng loạt xét nghiệm, lấy mẫu, cách ly... nhanh chóng được thiết lập. Lúc đó, tôi chỉ biết nhủ thầm: "Cố lên, đồng đội của tôi ơi!".
BS Bùi Dương Khang