Tạp chí điện tử Saostar
Đến tin mớiTin Mới Đến tin hotTin Hot
Nhập từ khoá tìm kiếmTìm kiếm
Sắc màu cuộc sống

Tâm sự của cô gái Việt bán dâm bị cấm nhập cảnh Singapore

Trong lần quay lại Singapore cùng một người chị cũng là gái làng chơi ở Geylang, Thảo Trinh bị giữ lại khi làm thủ tục nhập cảnh tại sân bay Changi. Sau vài câu hỏi, nhân viên an ninh dẫn hai người vào một căn phòng với gần 20 phụ nữ người Việt khác trong đó.

Thảo Trinh vẫn còn nhớ lúc nhỏ, trong những bữa cơm cùng đại gia đình, bố cô thường nhấc chén khoe với các bác, các chú về cô con gái xinh đẹp, học giỏi trong ánh mắt đầy tự hào. Mẹ mất sớm nên bố rất mực chiều chuộng cô và hiển nhiên cô luôn là thiên thần trong mắt người bố đáng thương của mình. Cô được xem là niềm hi vọng của bố và của gia đình này. 

Những tưởng Thảo Trinh sẽ lớn lên bình yên trong sự yêu thương của bố, nào ngờ một biến cố lớn đã xảy ra, khiến cuộc đời cô trở thành bi kịch từ hôm ấy…

Thảo Trinh bồi hồi kể lại biến cố đầu tiên trong cuộc đời mình: “Năm tôi học lớp 12, bố gặp tai nạn giao thông, dẫn đến liệt nửa người. Tôi bỗng trở thành trụ cột của một gia đình khốn khó với người bố mất khả năng sinh hoạt và hai đứa em còn thơ dại. Trong hoàn cảnh bế tắc ấy, một con bé 18 tuổi đang tuổi ăn tuổi học như tôi đã từng đôi lần nghĩ quẫn vì hoàn toàn không biết phải làm gì để kiếm tiền chữa bệnh cho bố và lo cho các em ăn học”.

Thế rồi tình cờ sao trong lúc khó khăn đó, Thảo Trinh lại gặp Hoàng Quân, một người anh cùng khu phố, chơi với cô từ nhỏ. Anh ngỏ ý thương cô và muốn giúp đỡ cô lên thành phố để làm nhân viên mát-xa cho một trung tâm chăm sóc sắc đẹp (spa) mà anh hùn vốn với bạn. Chẳng có lựa chọn nào khác, cô quyết định theo anh với mong ước kiếm được nhiều tiền gửi về cho các em chăm sóc bố. Mọi việc ở nhà giao cho hai đứa nhỏ “ăn chưa no, lo chưa tới” bởi cô chẳng còn lựa chọn nào cho cuộc sống này.

Sau mỗi giờ làm, Hoàng Quân đưa Thảo Trinh đi ăn uống và gặp gỡ bạn bè là những người làm kinh doanh có máu mặt trong thành phố. Hoàng Quân còn giới thiệu cô cho họ và khen cô mát-xa rất điêu luyện. Thỉnh thoảng, vài người trong nhóm đặt dịch vụ ở spa và chỉ định đích danh Thảo Trinh trong lịch hẹn. Họ boa cho cô số tiền lớn hơn gấp mấy lần tiền lương cô nhận được hàng tháng. Nó là niềm vui duy nhất của cô trong những ngày tối tăm của cuộc đời mình.

gai mai dam Singapore (6)

Phần lớp thu nhập của Thảo Trinh là từ tiền boa của những vị khách sộp (Ảnh minh họa).

Hoàng Quân nói với Thảo Trinh cơ hội kiếm tiền của cô sẽ lớn hơn nữa nếu chịu “chăm sóc đặc biệt” cho những khách hàng VIP đó tại nhà riêng theo yêu cầu. Thảo Trinh khi ấy còn trẻ người non dạ, đồng tiền trở thành một ma lực vô hình, lại thấy có cơ hội kiếm tiền lo cho gia đình nên râm rấp nghe theo anh.

Thảo Trinh kể lại cái đêm định mệnh đã hủy hoại cuộc đời cô trong những giọt nước mắt đắng cay: “Một hôm, Hoàng Quân chở tôi đến nhà của một vị khách nằm khá xa khu trung tâm, miệng cười dắt tay tôi vào căn phòng khách rộng sáng loáng. Anh nói có việc phải đi nên sẽ quay lại đón tôi khi xong việc. Thế nhưng chỉ đến khi bước vào phòng riêng để chuẩn bị mát-xa cho khách, tôi mới hiểu ra “chăm sóc đặc biệt” là như thế nào. Kháng cự quyết liệt đến mấy cũng không giúp tôi thoát khỏi vòng tay siết chặt của người đàn ông ấy. Hành sự xong, ông ta đặt vào túi xách của tôi vài tờ tiền màu xanh bạc bẽo rồi dắt tôi ra xe mà Hoàng Quân đã chờ sẵn bên ngoài. Tôi leo lên xe anh như một cái xác vô hồn. Trên đường về, gió lạnh thốc vào mặt tôi tê buốt, ấy vậy mà anh vẫn tiếp tục thao thao “Đấy, em thấy không, giờ em không còn nghèo nữa, kiếm tiền dễ lắm cô gái của anh ơi!””

Sau hôm đó, Hoàng Quân lộ mặt, trở thành một “má mì” chuyên nghiệp. Và hiển nhiên, Thảo Trinh là gái điếm - một trong những món hàng mua bán mà hắn nắm trong tay. Tên ma cô độc ác sẵn sàng cho đàn em đánh đập cô bất cứ khi nào hắn cảm thấy “phiền lòng”, mỗi khi Trinh khóc lóc đòi bỏ việc - không nhiệt tình phục vụ khách hay thắc mắc về số tiền lương của mình. Chẳng những vậy, nắm được điểm yếu của đứa con gái nông thôn ở quê nhà, Quân luôn miệng nhắc đến gia đình cô về việc họ sẽ cảm thấy nhục nhã, ê chề như thế nào nếu biết sự thật về một đứa con làm gái điếm. Hắn còn hả hê diễn tả cho Trinh thấy được cảnh “cả làng cả xóm mình sẽ như thế nào nếu xem được hình và clip mày đi phục vụ cho những ông già đáng tuổi cha mày, biết không?”…

Mọi thứ diễn ra như một trình tự trong vô thức mà cô dường như đã mất kiểm soát hoàn toàn.

Sau một thời gian không còn đủ giá trị làm gái cao cấp để nằm trong đường dây phục vụ đại gia của Hoàng Quân, Thảo Trinh dọn khỏi khu nhà trọ đang ở và thầm nhủ sẽ không bao giờ gặp lại tên hàng xóm khốn nạn đã bán mình. Cô đi làm phục vụ cho một quán bar trong khu phố Tây tấp nập và được chủ quán bao ăn ở. Suy nghĩ trở về nhà với bố và các em nhiều lần lóe lên trong đầu cô rồi cũng tự dập tắt nhanh chóng sau đó bởi nỗi tủi hổ ê chề. Ở thành phố này, cô giờ không còn một chỗ dựa tinh thần nào nữa và cũng không còn dám tin ai nhưng ít ra cô còn có thể kiếm được tiền. Cô tự nhủ mình còn phải có trách nhiệm với người bố và hai đứa em tội nghiệp ở quê nhà.

Một hôm quán vắng khách, đang ngồi lơ mơ giữa những ý niệm xót xa về cuộc đời, Thảo Trinh chợt nhận ra có một người đàn ông trông bảnh bao ngồi ở phía bàn đối diện đang nhìn về phía mình. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh chàng lại gần và giới thiệu bằng giọng tiếng Việt lơ lớ rằng anh ta tên Khải Tâm, Việt kiều Singapore. Sau một hồi trò chuyện, Khải Tâm hỏi cô có muốn sang Singapore kiếm việc làm lương cao để gửi về phụ giúp gia đình không. Trong lúc đang bất cần đời, Thảo Trinh chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức gật đầu đồng ý. “Đời tôi còn gì đâu để mất?”, cô gái nhủ thầm trong xót xa. Thế là họ bay sang Singapore 1 tuần sau đó.

gai mai dam Singapore (3)

Thảo Trinh đồng ý theo Khải Tâm sang Singapore với hy vọng đổi đời, kiếm thật nhiều tiền phụ giúp gia đình đang vô cùng khó khăn (Ảnh minh họa).

Cuối tuần đầu tiên trên đất Singapore, Khải Tâm chở Thảo Trinh đến một nhà hàng ở khu Geylang để ăn tối. Khi họ đang dùng bữa thì có một người đàn ông xuất hiện, chào hỏi và cười nói có vẻ khá thân thiết với Khải Tâm. Anh quay sang giới thiệu với Thảo Trinh rằng người đàn ông này là người sẽ giúp cô “đổi đời” trên đất khách kèm theo một cái nháy mắt đầy ẩn ý. Sau bữa ăn, Khải Tâm báo công ty có việc gấp, anh phải đến xử lý ngay nên bạn anh sẽ giúp đưa cô về.

“Tôi nhận ra mình đã trở thành một món hàng trong cuộc mua bán đang ngầm diễn ra giữa Khải Tâm và người đàn ông ấy nhưng đời tôi còn gì mà giữ chứ. Tôi giờ chỉ cần tiền mà thôi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi leo lên xe của người đàn ông chưa kịp biết tên kia. Từ tối hôm đó, tôi quay lại công việc của một cô gái bán hoa chuyên nghiệp và bắt đầu được Khải Tâm dẫn khách hàng đêm”, Thảo Trinh bồi hồi kể lại.

Hầu như tối nào, cô đều có khách gọi đi. Hôm nào ế, cô mới phải chủ động lân la ra mấy quán bar hoặc đứng ngoài “phố đèn đỏ” mời khách. Thu nhập mỗi ngày kiếm được bằng cả tháng mát-xa đến mỏi nhừ cả hai tay trước đây khiến cô như con thiêu thân lao vào con đường tội lỗi này. Những khi đêm về, cô luôn nghĩ về bố, về các em, về chính bản thân mình trong nỗi xót xa tột cùng.

gai mai dam Singapore (1)

Do có nhiều khách quen nên chẳng mấy khi cô phải ra đứng đường như nhiều chị em khác (Ảnh minh họa).

Mỗi lần hết hạn visa, Thảo Trinh lại về Việt Nam làm thủ tục rồi quay trở lại Singapore. Lần nào về, cô cũng mang rất nhiều tiền, quà và thuốc gửi cho bố và hai em. Gia đình, họ hàng nghe cô kiếm được việc làm bên tận Singapore thì nở mày nở mặt lắm. Họ nào biết những nhục nhã ê chề mà cô đang phải cố gồng mình che giấu. Cảm giác của một đứa con gái mới lớn khi chỉ là “đồ chơi” hàng đêm cho cánh đàn ông dày xéo vô cùng tủi nhục mà chỉ có mình cô biết trong sự cô độc của chính mình.

Số phận cứ thích trêu đùa với những người khốn khổ. Trong một lần quay trở lại Singapore cùng một người chị cũng là gái làng chơi ở Geylang, Thảo Trinh bị giữ lại khi làm thủ tục nhập cảnh tại sân bay Changi. Sau vài câu hỏi, nhân viên an ninh dẫn hai người vào một căn phòng với gần 20 phụ nữ người Việt khác trong đó. Sau khi ngồi chờ, cô được một nhân viên phụ trách nhập cảnh hỏi kế hoạch, dự định thời gian lưu lại Singapore, kiểm tra vé máy bay khứ hồi, tên địa chỉ khách sạn, tiền mặt mang theo… Sau đó cô còn được yêu cầu phải lăn dấu vân tay, chụp ảnh và ngồi đợi tiếp. Tất cả hành lý, tư trang, điện thoại đều phải giao nộp để kiểm tra. Sau 6 tiếng chờ đợi, cả hai được gọi lên thông báo không được phép nhập cảnh và buộc phải quay về Việt Nam.

gai mai dam Singapore (2)

Nhiều phụ nữ Việt như Thảo Trinh bị giữ lại tại sân bay Changi (Ảnh minh họa).

Trở về Việt Nam với hai bàn tay trắng, Thảo Trinh càng cảm thấy hối hận và ghê tởm bản thân mình đến cùng cực. Sự cố vừa xảy ra khiến cô giật mình tỉnh giác để thoát khỏi con đường tội lỗi mà cô cứ như con thiêu thân mù quáng lao vào trước đây. 

Cô cứ vừa đi trên đường như một cái xác không hồn vừa tự hỏi bản thân “Tôi đã làm gì với cuộc đời mình thế này?” Thậm chí nhiều lúc, cô đã nghĩ đến cái chết để được giải thoát. Nhưng trong cơn tuyệt vọng nhất, cô lại nghĩ đến bố và các em.

Dù có làm chuyện động trời gì đi chăng nữa thì cô tin chắc rằng gia đình luôn thứ tha và mở rộng vòng tay đón cô trở về. Cô quyết định về quê sau 2 ngày lang thang ngoài đường, không ăn không uống, chỉ biết khóc và khóc. 

Vừa về đến cửa, mấy đứa em đã chạy ùa ra ôm chặt lấy cô. Cô bước rón rén vào nhà, đến gần giường nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của bố, mắt rưng rưng…

Cô vẫn không biết mình sẽ phải đối diện với gia đình và bà con lối xóm như thế nào khi họ phát hiện ra cô từng là một cô gái điếm. Cô cũng không biết sẽ có ai còn dám yêu mình, lấy mình làm vợ nữa không. Cô lại càng không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Nhưng ít ra cô cảm thấy lòng mình đã bình yên ở hiện tại.

(*) Tên các nhân vật đã được thay đổi trong bài 

Copy Link
Chia sẻ

Bài viết

Được quan tâm

Tin mới nhất