Kể cả trong mơ, bất kì ai cũng không thể tin được một cô thôn nữ hiền lành ngày nào lại trở thành một gái bán dâm chuyên nghiệp có giá rẻ mạt như thế.
Phận đời phiêu bạn của cô thôn nữ nghèo
Mười năm trước, cô gái miền sơn cước trong trắng ngày ngày đi mót củi về bán để kiếm mớ rau cho bữa cơm vơi bớt đi cảnh đạm bạc, chỉ cần nhìn đàn ông từ xa thôi mà còn thấy đỏ mặt. Nhưng giờ đây, cô khoác trên mình những bộ đồ hở hang, phì phèo điều thuốc và tâm sự về cuộc đời sa ngã của mình trong tiếng khóc thương, ai oán.
Tuyết (SN 1987) sinh ra tại miền núi cao Lạng Sơn. Cô không đẹp, cũng chẳng xinh nhưng Tuyết rất trắng với đôi má lúc nào cũng hây hây phấn hồng.
Mười năm trước, cô thôn nữ ngày ấy ngày ngày đi mót củi về bán để kiếm thêm món ăn cho gia đình. Nhà cô nghèo, nghèo tới mức “mùng tơi còn chẳng có mà rớt”, bố mẹ ít học, lại đông anh em. Chẳng có bữa cơm nào anh, em nhà cô có đủ cơm độn khoai, độn sắn để ăn cho ấm cái bụng.
Cô chỉ học hết đến lớp 2 là phải nghỉ học. Thủa còn nhỏ thì loanh quanh trong xó nhà, phụ giúp bố mẹ những việc vặt như trông em, thôi cơm, rửa bát,… Lớn lên thêm một chút, cô đi mót củi, đào khoai, đào sắn rừng mang về chợ bán.
Cô kể rằng, từ nhà cô mà đi ra chợ là phải mất cả chục cây số đường núi đá rất hiểm trở. Nhưng tuần nào cô cũng phải xuống núi mới có thể kiếm thêm đồng ra, đồng vào cho gia đình.
“Mỗi lần đi như thế, cũng chỉ kiếm được cùng lắm là hơn 10.000 đồng tiền bán hàng. Đủ mua 3, 4 cân gạo mà thôi” - Tuyết vừa kể, vừa khoe lên đôi chân đã chai sạn do những ngày đi chân trần trên những vùng núi đa cao tới ngút trời.
Lớn thêm chút nữa, cô được một người phụ nữ cùng quê rủ lên thị xã đi kiếm việc làm thêm lương cao. Ngày đó, suy nghĩ trong cô non nớt, chỉ cần nghe tới việc đi kiếm tiền là đủ khiến cô bất chấp từ biệt quê hương để thoát cái nghèo, cái khổ. Lúc đó, Tuyết nghĩ chỉ cần no cái bụng thôi là đủ, chẳng cần phải ăn sơn hào hải vị gì cho cao sang.
“Lúc đầu, em hỏi bố mẹ cho xuống thị xã Lạng Sơn để đi làm mang tiền về cho gia đình. Nhưng bố mẹ em cấm cản không cho đi. Tuổi trẻ nông nổi, em nghĩ rằng có chết em cũng phải thoát ra khỏi cái cảnh nghèo túng này. Thế là nhân một đêm bố mẹ em ngủ say, em lẻn đi và thế là đi luôn”, Tuyết tâm sự.
Năm đó Tuyết 16 tuổi, một mình cô băng rừng, lội suối trong bóng tối heo hắt. Đến tận bây giờ, cô cũng không thể nào tin được cái đêm định mệnh đó đã thay đổi cô, khiến cô cả đời phải sống ray rứt, ân hận.
Bản thân Tuyết cũng chỉ nghĩ rằng, đi làm một thời gian đủ để mua cho cha mẹ một vài cân gạo xong rồi về. Tuyết cũng chẳng có nghĩ cuộc đời của cô cứ như thế là tuột dốc không phanh, để rồi chẳng còn đường nào để quay trở lại.
Cũng may, người phụ nữ dẫn cô đi làm ăn không phải là kẻ buôn người sang Trung Quốc làm gái bán dâm. Ở thị xã, cô làm những công việc chân tay như rửa bát, bưng bê trong một số nhà hàng. Nhưng do nhận thức còn hạn chế đi đến đâu cô đều bị chủ nhà hàng bóc lột sức lao động đến đó. Cô làm quần quật cả ngày nhưng lương nhận được thì rẻ mạt.
Rồi một ngày, cô cũng có người yêu. Mối tình đầu của cô hơn cô 7 tuổi, người cùng quê nhưng làm ăn trên Hà Nội. Tuyết tâm sự: “Người đàn ông đó quá sành sỏi, cái gì cũng biết nên tạo cho mình sự tin tưởng tuyệt đối. Lúc đó trẻ con thì đâu có biết gì, anh ấy nói gì thì biết thế thôi”.
Được một thời gian, cô biết thế nào là hạnh phúc, được trải nghiệm thế nào nào là giận hờn khi biết yêu. Năm cô tròn 18 tuổi, người yêu cô rủ cô lên Thành phố để đổi đời, cô tin là thật rồi lẽo đẽo theo anh.
Khoảnh khắc nhơ nhớp khi lần đầu tiên cầm tiền làm gái bán dâm
Cô yêu anh, một tình yêu trong sáng của cô gái mới lớn. Cái quý giá nhất của đời con gái, cô cũng dành cho anh hết. Nhưng để rồi đổi lại, người đàn ông đốn mạt đó nhẫn tâm bán cô vào “động quỷ”.
Ngày đó, cô cũng cô biết gì đâu, Tuyết ngây thơ, trong sáng răm rắp nghe theo lời sắp đặt của người yêu. Tới tận lúc, cô đi bán thân để kiếm tiền về cho gã đi đánh bạc, cô chợt nhận ra mình đã trở nên “bẩn thỉu”.
“Anh ấy giới thiệu cho em làm tại một nhà hàng ở quận Cầu Giấy, lương tháng 3 triệu, bao ăn, bao ở. Em cũng chỉ làm nhà hàng cũng chỉ rửa bát, bưng bê như ở quê thôi nhưng ai ngờ…”, đan những ngón tay đang có dấu hiệu lão hóa vào nhau, Tuyết ngấn lệ như đang sắp khóc.
Ở nhà hàng đó có dịch vụ, “đi khách trọn gói”, cô bị người yêu mình dụ dỗ đi khách lần đầu tiên ngay sau khi cô lên Hà Nội chưa đầy 1 tháng. Ở cái tuổi 18, đôi mươi, Tuyết như một món hàng béo bở cho những gã đàn ông thích chăn “cỏ non”.
Tuyết rưng rưng nước mắt kể về gã khách đầu tiên của mình: “Anh ấy nói với em là đi với ông ta một chút thôi rồi về. Nhưng khi đó ông ta dẫn em vào nhà nghỉ rồi cưỡng hiếp em”.
Lần đâu tiên, cô còn thấy nhục nhã, có lỗi với người yêu khi làm cái chuyện đồi bại như thế. “Nhưng khi ông ta nói cảm ơn người yêu em, em mới lờ mờ nhận ra rằng mình bị lừa”.
Lúc về đến nhà, việc đầu tiên của gã người yêu cô là lục tung mọi thứ trên người cô ra để lấy tiền. Cô hỏi anh tại sao anh lại lừa em thì Tuyết bị người yêu đánh một trận thừa sống thiếu chết. Gã đánh cô ác tới nỗi, cô còn chẳng còn có ý định chống đối.
Dù bị trận đòn ác liệt như thế nhưng ngày hôm sau cô vẫn phải tiếp tục đi khách theo sự sắp đắt của người mà cô yêu nhất. Trước khi cô đi khỏi nhà, cô thút thít khóc như một đứa trẻ.
Gã túm tóc cô lại, giật ngược ra đằng sau đe dọa cô phải bằng mọi cách để mang tiền về cho gã. Cô cay đắng, tủi nhục gật đầu trong cái khổ cùng cực.
Gã trở cô đến thẳng nhà nghỉ đã hẹn trước. Hắn tống cô vào phòng như một món hàng trao tay. Tuyết thuật lại: “Khách của em lần này là một lão béo ục ịch, khoảng 50 tuổi, hói”.
Cô thôn nữ ngây thơ ngày nào, phải nghe theo mọi thứ mà gã khách già sai bảo. Nếu cô làm gì phật ý, gã lại tát cô một vài cú như trời giáng.
PV hỏi cô có cảm xúc gì khi lần đầu tiên làm gái bán dâm như vậy?. Cô cay đắng, uất nghẹn trong sự thù hằn “cay đắng, nhục nhã lắm anh ơi”.
Tuyết kể, cô bị gã khách rày vò trên cơ thể bé nhỏ của mình, cô phải làm mọi trò kích dục để mua vui cho hắn. Để khi “xong xuôi”, gã ném những đồng tiền nhơ bẩn vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.
Lúc đó, bản thân Tuyết cảm thấy mình thật sự bẩn thỉu. Ngay cả khi cô trốn mình trong những dòng nước, kì cọ cơ thể đã bị nhiễm bẩn của mình hàng giờ liền, Tuyết vẫn cảm thấy mình vẫn còn nhơ nhớp thứ mùi cơ thể của gã khách đó còn vương vấn.
Rồi đến lần thứ 2, thứ 3,… đến lúc cô chẳng còn cảm xúc để nghĩ tới thân phận của mình nữa. Cô mới bằng lòng để sống với nghề. Kể cả, tới lúc này gần 10 năm đi bán dâm cô vẫn không thoát khỏi cái “nghiệp chướng” của những quyết định sai lầm trong quá khứ.
Đến bây giờ, gã đàn ông dẫn cô vào con ngõ cụt không lối thoát này đã vướng phải cảnh lao tù. Những gã khách lần đầu tiên của cô cũng chẳng còn liên lạc nữa nhưng cô vẫn tiếp tục làm “đĩ”. Như nhưng gì cô chia sẻ: “Giờ không đi đứng đường thì còn việc gì mà làm, mà không làm thì lấy gì mà ăn”.
Cô thôn nữ ngây thơ ngày nào giờ đã chết, thay vào đó trước mặt PV là một người đàn bà quá sành đời, sành tới mức đắng cay bi thảm. Tuyết có thể diện những món đồ lòe loẹt, phận son hồng má đỏ với thứ nước hoa rẻ tiền nhưng trong tâm khảm cô vẫn ước gì trở về quê hương, về với bố, với mẹ, về với vùng núi đá đã nuôi cô lớn.
Cuối câu chuyện, Tuyết mới trải lòng mình: “Em chỉ có ước mơ là được về quê thăm bố mẹ, đã lâu rồi từ ngày em trốn đi đó, em đã không về”, Tuyết thở dài cùng nỗi buồn của mình, nỗi buồn mà chẳng còn ai thấu. Khi làm gái lúc nào cũng bị người đời chê bai, rè bỉu.