Tạp chí điện tử Saostar
Đến tin mớiTin Mới Đến tin hotTin Hot
Nhập từ khoá tìm kiếmTìm kiếm
Sắc màu cuộc sống

After 9PM số 6: Chàng trai bên cạnh tôi năm 18 tuổi

Số mới nhất của After 9PM là bức thư của bạn Tố My, chia sẻ về ngôi sao dẫn đường của bạn - chàng trai bên cạnh bạn năm 18 tuổi.

Trong hành trình sống của mỗi người, vào khoảnh khắc không ngờ nhất sẽ xuất hiện một người để rồi từ đó cuộc đời bạn hoàn toàn lật sang trang khác. Thời gian mà họ trải qua cùng bạn có thể ngắn có thể dài nhưng chắc chắn khi họ vẫn còn kề bên hay thậm chí đã rời đi thì dư vị họ để lại sẽ hóa thành ngôi sao dẫn đường chiếu sáng mọi con đường trong hành trình sống bạn đi qua.

Số mới nhất của After 9PM là bức thư của bạn Tố My. Tố My muốn thông qua chương trình để chia sẻ về ngôi sao dẫn đường của bạn - chàng trai bên cạnh bạn năm 18 tuổi.

Trong thư, Tố My viết: 

"Chào After 9pm cùng tất cả các bạn!

Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Biết rõ phận mình nên từ bé tôi đã luôn là đứa trẻ biết điều và hiểu chuyện. Tôi biết không có sự bao dung, một chỗ dựa hay tình yêu vô điều kiện nào dành cho mình. Ở tuổi lên năm lên sáu tôi bắt đầu quen dần với nỗi cô đơn và buồn tủi của chính mình. 

Tôi cứ lớn lên từng ngày với nỗi mặc cảm bị chối từ. Tôi luôn cảm thấy mình không đủ tốt cho bất kỳ điều gì. Sự nhạy cảm, tổn thương và khao khát được quan tâm đã nhanh chóng chuyển hóa thành lòng căm hận. Tôi căm ghét con người và cuộc đời mình! 

Học hết cấp ba tôi rời quê lên thành phố làm công nhân. Quân lớn hơn tôi hai tuổi là thợ máy phụ trách kiểm tra và bảo trì máy móc trong xưởng. Nhóm thợ máy toàn nam hễ có dịp là sà vào tán tỉnh, trêu đùa nhóm công nhân nữ. Riêng mỗi anh là ít nói, ít cười chỉ làm đúng phần việc của mình sau đó lẳng lặng rời đi. 

Lần nọ sau giờ tăng ca vào lúc tối muộn, vừa mệt vừa đói tôi lếch thếch dắt xe ra cổng. Vẫn biết số phận vốn luôn dằn hắt mình nên từ lâu tôi đã tập quen với những oái oăm và nghịch lý mà bản thân gặp phải trong đời. 

Nhưng một cơn mưa xối xả trong tình cảnh này có lẽ đã vô tình lột trần lớp sơn cứng cỏi mà bấy lâu tôi sơn phết nguỵ trang cho mình. Mệt, đói và lạnh… Tôi đứng chôn chân giữa ngã tư oà khóc nức nở khi đến chiếc xe cũng bỗng dưng trở chứng chết máy giữa đường.

“Em có sao không?”, một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên ngay sát cạnh. Ngước nhìn lên thì tôi đã thấy Quân cầm ô che chắn cho mình từ lúc nào. Kể từ dạo ấy, tôi với anh càng lúc càng trở nên thân thiết và gần gũi. Một gói xôi, một ly trà sữa hay có khi là những chiếc bánh cam phủ đường anh trao vội cho tôi mỗi lúc tan tầm. 

Những cử chỉ quan tâm dịu dàng nhỏ bé đó không biết từ lúc nào đã neo chắc vào tim để rồi bật ra thành lấp lánh ánh sáng  trong cách tôi nhìn cuộc đời này. 

Chúng tôi bắt đầu chính thức yêu nhau không lâu sau đó. Những dịu dàng chăm lo, sự giữ gìn và thái độ đầy trân trọng anh dành cho tôi ngày ấy đã vô thức khơi dậy trong tôi lòng tin vào chính mình. Nhớ mãi giây phút tôi run run đầy xúc động cầm đồng tiền khó nhọc được anh gom góp dành dụm để giúp tôi có thể tham gia khóa học trang điểm mà bản thân ao ước.

After 9PM số 6: Chàng trai bên cạnh tôi năm 18 tuổi Ảnh 1

Nhiều năm đã trôi qua, nhưng thanh âm êm dịu của buổi chiều thu năm đó thỉnh thoảng vẫn dội lên khiến tôi bất giác mỉm cười. “Hãy sống cuộc đời mà em mơ nhé!” - Câu nói của anh từ khoảnh khắc đó đã trở thành ngôi sao dẫn đường giữ cho tôi niềm tin vào chính mình dẫu cuộc đời có quẳng vào tôi bất kỳ điều gì chăng nữa!

365 ngày của tuổi 18 bên anh đã khiến số mệnh tôi hoàn toàn chuyển hướng. Anh luôn đúng hẹn, lần trễ hẹn duy nhất và cuối cùng có lẽ là khi anh gục xuống ở ngã tư đường bởi cơn đau tim bất chợt, đóa lưu ly trắng trong tay anh tung lên cao rồi ngã nhào sóng soài xuống mặt đường loang lổ máu. 

Em gói ghém lời hẹn ước mãi mãi của con  rồi nén chặt vào tim mình với niềm hy vọng chỉ cần tôi sống tốt vũ trụ sẽ thương tình, bằng cách nào đó dẫn đường đểg trong một kiếp sống khác tôi có thể lần nữa tìm thấy anh". 

Có lẽ thứ duy nhất có thể vượt lên sinh tử, vượt lên cả dòng chảy của không gian thời gian để hoá thành thường hằng miên viễn chỉ có thể là tình yêu. Sự hư hoại biến mất của cơ thể vật lý cũng không cách gì có thể chia lìa hoặc ngăn cản tình yêu sâu nặng của một người dành cho một người.

Hy vọng qua câu chuyện của Tố My mỗi người chúng ta sẽ biết cách quý trọng những người đang bên cạnh mình. Yêu thương, trân trọng và bao dung nhiều hơn nữa bởi trong cuộc đời đầy bất trắc này ta đâu biết cuộc gặp nào sẽ là cuộc gặp cuối cùng.

After 9PM là chương trình Podcast về những câu chuyện thú vị, lắng đọng, những góc khuất trong tình yêu hôn nhân gia đình hay trong mối quan hệ giữa người và người... Bạn có thể bắt gặp đâu đó chính mình thông qua những tình huống có thật mà nhân vật gửi về cho chương trình. 

Hoặc quý độc giả cũng có thể chia sẻ những câu chuyện của chính mình bằng cách gửi về địa chỉ email: after9pm@cattiensa.com. 

Hi vọng chương trình sẽ là nơi chúng ta có thể ngồi lại cùng nhau, lắng nghe và chia sẻ để niềm vui nhân đôi và nỗi buồn chia nửa.  

Xem thêm: After 9PM số 5: Bữa cơm một mình - Cô đơn, lạc lõng trong chính gia đình

Copy Link
Chia sẻ

Bài viết HTT

Được quan tâm

Tin mới nhất
Tiếc cho Quế Ngọc Hải