Sắc màu Cuộc Sống

Hãy ném mình vào giữa đám đông, để nghe nhịp đập hơn 90 triệu người lạc giọng: Việt Nam vô địch!

Huy Hậu
Chia sẻ

Đêm Thường Châu, ngọn núi đỏ cuộn tròn trên nền tuyết trắng xoá khiến bao người dân nức nở, vỡ oà niềm vui. Và đêm qua, lá cây đỏ sao vàng thêm một lần tung bay trên nền trời cao trong tiếng hô vang lạc giọng của hơn 90 triệu người.

Tôi không tin đã có bất cứ phép nhiệm màu nào đã xuất hiện, càng không tin vào cái nhắm mắt, nắm tay cầu nguyện của bất kỳ đấng thần linh nào đã kiến tạo nên thời khắc 10 năm lịch sử thiêng liêng ấy. Tôi chỉ tin vào đôi chân Anh Đức, Đức Huy, Quang Hải,… đôi tay của Lâm Tây, Bùi Tiến Dũng,… tin vào ông Park, tin vào đội tuyển Việt Nam.

Bởi, đêm nay, họ đã “rực sáng” trong chiếc áo đỏ, 90 phút chiến đấu cho niềm tin của 90 triệu con tim người Việt. Đêm nay, chúng ta là những nhà vô địch.

Còn gì tuyệt vời hơn: AFF Cup 2008 - AFF Cup 2018: Việt Nam vô địch!

Việt Nam sau 10 năm lại vô địch AFF Cup.

Tôi không tin vào kỳ tích nào, vì đây là những chân sút vàng cho thể thao Việt Nam.

Chợt nhớ đến những ngày cuối tháng 1/2018, thắm thoát đã là một năm đại thắng của đội tuyển Việt Nam.

Lúc ấy, sân cỏ Thường Châu (Trung Quốc) đang bước vào mùa đông, tuyết rơi dày lên cả gang tay. Những chân sút vàng U23 Việt Nam bước ra trận, mang cái màu đỏ dân tộc đi giữa điều kiện thời tiết khắc nghiệt!

Chúng ta thua ở ngưỡng đấu cuối cùng, thua bởi những con người nhiệt đới phải chịu cảnh nhiệt độ âm, thua trước một đối thủ mạnh - Uzbekistan.

Ngọn núi cháy rực đỏ của U23 Việt Nam.

Lướt… lướt…. lướt… facebook không có nổi status đau buồn. Ở đó, mọi người tán dương cho tinh thần hết mình vì bóng đá, vẫn treo tấm hình “các chân sút vàng” trong sắc đỏ áo cờ, bừng sáng trên nền tuyết trắng xoá. U23 ôm chầm lên nhau, dựng lên như ngọn núi, như tượng đài cháy rừng rực.

Tôi sẽ không thể nào quên được cái ôm ấp ngọt ngào và nóng bỏng ấy. Họ - tuyển Việt Nam, đã chiến thắng trong triệu triệu trái tim người hâm mộ.

Tháng 1/2018: Việt Nam vô địch!

Thường Châu mãi là trận đấu ghi ấn trong nhiều người.

AFF Cup 2018, chẳng ai ngờ sẽ có lần nữa chúng ta ẵm chiếc cúp vàng danh giá. Thế mà, đội tuyển vẫn cứ âm thầm, tạo bất ngờ này đến niềm vui khác khi đặt chân vào trận chung kết trong sự ngỡ ngàng của toàn Châu Á. Người ta ví thế hệ tuyển Việt Nam là tuyển mà bất kỳ Quốc gia Đông Nam Á nào cũng muốn có.

Lần nữa, hàng vạn con tim CĐV từ khắp nơi trên đất nước chữ S lại chia nhau từng chỗ ngồi, từng nụ cười, từng khoảnh khắc để theo dõi trận đấu.

90 triệu người Việt lúc này, như có sợi dây liên kết vô hình đã tự quyện vào nhau, là một, là của chung, đều hướng về màu đỏ rực cháy trên sân cỏ Mỹ Đình. Tôi thấy họ khóc, thấy họ cười, thấy họ nghẹn tim và gần như nghẹt thở cho đến khi vỡ oà, ôm chầm lấy nhau trước bàn thắng đội nhà. Hạnh phúc đọng đầy trong mắt từng người hâm mộ.

90 phút - 90 triệu trái tim đập theo từng nhịp. Nghẹn. Vui. Buồn. Vỡ oà và hạnh phúc.

Chiến thắng 3-2, kỳ tích 10 năm lặp lại. Tháng 12/2018: Việt Nam vô địch!

15/12, đỏ rực SVĐ Mỹ Đình.

Cờ tung bay tại Phố đi bộ Nguyễn Huệ.

Mọi người đều trông chờ vào trận đấu lịch sử này.

Người người tràn ra những con đường, đổ về trăm ngã phố để chung vui. Ai nấy thi nhau hô to khẩu hiệu: “Việt Nam vô địch!”, “Việt Nam vô địch!”, “Việt Nam vô địch!”,…, câu nói đơn giản hàm chứa cả bao tự hào.

Ai có cờ dùng cờ, có áo dùng áo, có kèn dùng kèn, không có thì nồi, niêu, xoong, chảo, cúp giấy, gậy gỗ,… cứ có gì vui thì dùng cái nấy. Còn không, thì cứ đem chính mình xuống đường, ném vào trong những đám đông, rồi tự hết thảy cũng sẽ vui, sẽ hân hoan, sẽ nô nức hết mình.

Lâu lắm rồi, bác xe ôm hồn nhiên chở anh thanh niên sau lưng, đứng giữa tuyến đường không thể nhúc nhích mà miệng cười toe toét!

Lâu lắm rồi, một anh bặm trợm trên con xe ba gác múa may điên cuồng, mấy chàng trẻ tuổi ngồi sau yên hô hào thêm vài tiếng mua vui.

Lâu lắm rồi, chị nội trợ bỏ cả công việc nhà, cầm xoong chảo ra đi bão, mắt chị lấp lánh niềm vui!

Lâu lắm rồi, bà già ngồi trong ngõ cầm cái trống con mà đánh ba hồi vui. Bà cứ như bà Trưng, bà Triệu thời đánh giặc. Và tiếng trống thúc dồn khắp những con ngõ mãi mãi không yên.

Giữa lòng thành phố này, chỉ còn lại triệu màu đỏ niềm vui quyện vào chung. Tất cả vui, tất cả nói, tất cả hô hào và sát cánh bên nhau hơn hết là một gia đình.

Việt Nam vô địch!

Tin vui chiến thắng trăm miền lại vang dội.

Ai có cờ dùng cờ, có áo dùng áo, có kèn dùng kèn, không có thì nồi, niêu, xoong, chảo, cúp giấy, gậy gỗ,… cứ có gì vui thì dùng cái nấy.

Không thì có thân mình hãy ném vào những cuộc vui.

Cơ bay phấp phới khắp mọi ngã đường.

Người hâm mộ xứ mình thiệt lạ lắm! Ngày thường, bởi cơm áo gạo tiền, bởi nhà cao vách sắt, mấy khi chúng ta để ý nhau. Thế mà hôm nay, ai cũng bắt mặt mừng cùng nhau xuống đường, ở ngã ba Tôn Đức Thắng, họ chìa đôi bàn tay thuông dài với những ngón tay chằn vết cắt từ sự lam lũ, nắm lấy nhau bịn chặt, như cho, như tặng. Tình yêu là đó chứ đâu!

Mấy ngày trước, giữa cái trận lượt đi hoà 2-2, người Việt cũng đổ xuống đường ăn mừng, tôi có hỏi anh chị ăn mừng gì cho bản hoà? Anh ba gác bảo: Cần chi thắng, chỉ thấy màu đỏ trên sân là vui rồi. Tôi thấy anh nói hay quá chừng!

Vậy mà, có người cũng nói rằng: Cái tình yêu bóng đá xứ mình là sự hùa theo, mấy ai là tình yêu thật. Ừ! Thì cho là đúng đó! Nhưng chấp nhặt làm chi. Chỉ cần mình vui, xứ mình vui, con tim mình vui “như mùa xuân trở lại” thì hãy cứ để nó là niềm vui.

Chỉ cần mình vui, xứ mình vui, con tim mình vui “như mùa xuân trở lại” thì hãy cứ để nó là niềm vui.

Pháo rực đỏ trong đêm lạnh Hà Nội.

Tôi yêu cái đêm 15/12 này vô cùng, khi mọi ngã đường va vào nhau như mắc cửi, trong cái tiết trời rét mướt, lửa nhiệt thành và sự hào hứng của triệu triệu trái tim như xé toạt đi bầu không khí khuya. Mọi người lại cùng nhau truyền những hơi ấm quý báu. Anh xe ôm như chú taxi, anh văn phòng cũng là cậu công nhân, giàu-nghèo… tất cả là của chung. Tiếng ồn, sự vang dội những tưởng là âm thanh tuyệt đẹp, nên thơ đến lạ lùng.

Mấy anh Tây, chị ngoại quốc cũng không yên cho đêm vui Việt Nam, cũng xuống đường, nhập chung vào dòng người để đi một cuộc viễn chinh. Tôi lại nhớ đến tấm ảnh “cái bắt tay chiến thắng” của một nhiếp ảnh gia quốc tế ghi lại được trong trận Olympic Việt Nam cách đây không lâu. Chị đã vô cùng bất ngờ trước cảnh tượng lần đầu tiên thấy trên thế giới về cách ăn mừng có 1-0-2 ở xứ mình như thế!

Tôi tin rằng những người Tây chứng kiến cảnh này sẽ đều như chị. Vì đâu có nơi nào, cái thời khắc thiêng liêng ăn mừng chỉ bằng đôi ba cúp bằng giấy, nồi niu xoong chảo, kèn tre, ống nhựa… Rồi khi về nước, họ sẽ kể cho bạn bè quốc tế của mình nghe về cái xứ sở kỳ lạ Việt Nam bằng sự trầm trồ ngạc nhiên. Thôi có gì đâu! Tới xứ mình đi, bạn sẽ thấy tình yêu xứ mình giản dị lắm, Việt Nam lắm!

Cái bắt tay truyền nhau niềm vui của những người lạ đã thành quen.

Tôi sẽ không thể quên được đêm nay.

Bây giờ là 1h sáng, trời bắt đầu lạnh hơn. Tôi đang ngồi ỏ góc đường Đồng Khởi ken đặc, lắng nghe những âm thanh tự hào 10 năm trước vang dội bốn bề phố xá. Tôi vừa cười, tay vừa nhịp nhàng gõ xuống những thanh bàn phím cũ mềm và đầu mông lung không biết viết gì cho cái thứ cảm xúc này. Tôi chỉ ghi ra đây hết những gì tôi thấy, những gì tim tôi đang đập và đầu tôi đang suy tư.

1h sáng, Sài Gòn thức trọn đêm nay.

Tôi ước gì bạn (người đọc) đã có thể ở cạnh tôi ngay lúc này, nghe thứ âm thanh huyễn hoặc vang vọng khắp con đường Đồng Khởi, bạn mới cảm nhận hết những gì tôi đã nói. Nó thật đẹp.

Còn không! Khi đọc tới dòng cuối bài viết này, hãy lật lên những tấm ảnh mà tôi và đồng nghiệp đã ghi lại trong đêm nay, nhìn vào nó thật kỹ. Bạn có thấy gì không? Rằng, con tim bạn cũng đang rộn ràng. Chắc nó muốn hô to:

Việt Nam vô địch!

Việt Nam vô địch!

Việt Nam vô vô địch!

Chia sẻ

Bài viết

Huy Hậu

Tin mới nhất