Sắc màu Cuộc Sống

Cuộc sống khốn khổ của người dân khu ổ chuột gầm cầu Long Biên trong cái nóng 40 độ: 'Cảm giác như cái lò nướng cỡ lớn'

Định Nguyễn
Chia sẻ

Dưới cái nóng hơn 40 độ C, những người lao động nghèo ở chân cầu Long Biên, Hà Nội hằng ngày đang phải oằn mình chịu đựng. Mọi người ở trong phòng không khác gì lò bát quái.

Người lao động nghèo ở khu “ổ chuột” gồng mình sống trong nắng nóng 

Những ngày này, khu nhà trọ lụp xụp dưới chân cầu Long Biên, Hà Nội người lao động nghèo luôn phải oằn mình dưới cái nóng 40 độ C. Càng về trưa nắng càng hất vào những mái nhà được quây kín xung quanh bốn bức tường làm bằng tấm tôn và tấm lợp fibro xi măng. Bước vào trong phòng cảm nhận rõ cái nóng ngột ngạt, hơi nóng phả ra từ những tấm tôn nóng bỏng. Phần mái và tường căn phòng trọ được làm chủ yếu bằng tôn và các tấm gỗ ép mỏng.

Cái nóng hầm hập vào những ngôi nhà không khác gì lò tôn dưới chân cầu Long Biên.

Một số phòng mái lợp bằng ngói fibro ximăng thay cho các tấm tôn. Nơi đây bao năm qua vẫn là nơi trú ngụ của hàng trăm người lao động nghèo. Họ là những người đến từ nhiều nơi khác nhau. Thế nhưng, vì cuộc sống ở quê lam lũ, họ ra Hà Nội bươn trải đủ thứ nghề từ gánh hàng thuê, đẩy xe, bán xôi, nước chè… Vì không có nhiều tiền thuê trọ nên những lao động nghèo rủ nhau về khu ổ chuột dưới chân cầu Long Biên thuê sống qua ngày.

Những người dân nơi đây hàng ngày đã vất vả bám trụ mưu sinh, nay lại càng trở nên chật vật với cái nóng cháy da, cháy thịt. Tranh thủ nấu nồi thức ăn được dựng sẵn bếp trong nhà trọ anh Hải (48 tuổi, quê Ninh Bình) mồ hôi cứ thế chảy ròng ròng. Anh Hải bám trụ ở chợ Long Biên với công việc bốc vác hoa quả khoảng 3 năm nay. Khu vực này có khoảng 30 nhà trọ được quây tôn dựng lên với độ cao chỉ khoảng 4 mét.

Anh Hải cởi trần nấu ăn vì quá nóng.

“Không ở đây thì đi đâu được, ở đây gần chỗ làm giá cũng không quá cao, phòng to mát thì không có tiền thuê. Chúng tôi ở đây đa số làm ban đêm, người thì bốc hàng người thì đi bán hàng rong, đi chợ. Làm đến 7h sáng hôm sau mới về ăn cơm tắm rửa xong đến hơn 8h chưa kịp ngủ thì trời nóng hừng hực không ngủ nổi, nhiều hôm trằn trọc mãi không thể chợp mắt nổi. Mái fibro xi măng hấp thụ nhiệt nóng rất lâu”, anh Hải chia sẻ.

Căn phòng nhỏ có diện tích khoảng 10m2, được quây bằng tôn tạm bợ và cao tầm 4m nhưng giá thuê mỗi tháng của anh Hải là 1.500.000 đồng. Tính cả điện nước hàng tháng trung bình mỗi phòng sẽ hết khoảng 2 triệu đồng. Để tiết kiệm chi phí, anh Hải thuê phòng ở chung với 5 người cùng làm khiến thời tiết nóng bức càng trở nên ngột ngạt hơn.

Căn phòng trọ của anh Hải có nhiều người sinh sống. Họ ở chung để tiết kiệm chi phí thuê nhà.

Mái lợp fibro xi măng giữ nóng rất lâu khiến căn nhà luôn ngột ngạt không khác gì lò bát quái.

Cuộc sống ở quê anh Hải quanh năm bám đồng ruộng không mang lại thu nhập, đi làm thuê thì đồng lương rẻ mạt. Anh quyết định ra Hà Nội làm để có thêm chi phí lo cho gia đình các con ăn hõ.

“Không ai muốn sinh sống ở đây cả nhưng vì nghĩ đến miếng cơm manh áo gia đình nên vẫn cố bám trụ mưu sinh nơi đất khách quê người. Thời tiết này có buồn ngủ, có mệt cũng không ngủ được vì nằm xuống giường như nằm lên đống chăn vậy, nhiều khi không dám nấu ăn vì trong phòng đã quá nóng rồi. Nhà vệ sinh cũng ở trong phòng luôn, họ quây 3 tấm tôn lại là thành cái nhà vệ sinh trong góc phòng, mình cũng đành chịu thôi sống mãi cũng thành quen”, anh Hải tâm sự.

Không thể chợp mắt nổi vì nóng như lò bát quái

Cũng như anh Hải, ông Khuê (52 tuổi, quê Hải Dương), cho biết đã đến Hà Nội làm được 6 năm. Mỗi mùa nắng nóng đến, căn phòng trọ không còn là nơi nghỉ ngơi mà là nỗi ám ảnh đến sợ hãi của ông cũng như mọi người nơi đây.

“Đi làm về mệt muốn nghỉ ngơi mà không ngủ được vì nóng, xung quanh được làm bằng tôn với gỗ mỏng nên hấp thụ nhiệt cao. Phần mái cũng được làm bằng ngói fibro ximăng nên vào thời điểm giữa trưa hơi nóng phả xuống không khác gì một cái lò nướng cỡ lớn, không hơn không kém. Chúng tôi ở đây nhiều khi nóng quá còn ra gốc cây trú ngụ hoặc ra ngoài bụi cây mắc võng ngủ cho dễ chịu”, ông Khuê bày tỏ.

Những ngôi nhà trọ lụp xụp cao chưa đầy 3m nằm san sát nhau.

Dù đã đi làm mệt cả đêm nhưng nhiều người vẫn chọn thức trắng vì không thể ngủ nổi trong những căn nhà trọ này: “Giờ chúng tôi chỉ tranh thủ ngủ lúc sáng mới đi làm về tranh thủ ngủ rồi buổi trưa ra mấy gốc cây tránh nóng đến chiều thì lại về tranh thủ ngủ chốc lát rồi đi làm. Nhà này có muốn đổ nước lên mái để bớt nóng cũng không được vì nước sẽ dột vào trong nhà, dù có đổ nước cũng chỉ một lát là lại khô chứ không có tác dụng”, ông Khuê chia sẻ.

Ngồi vật vờ ngoài cửa, bà Lĩnh (56 tuổi, quê Bắc Giang) cùng người cháu thở dốc vì nóng. Bà Lĩnh đã bám trụ mưu sinh ở Hà Nội từ hàng chục năm nay. Hiện bà cũng thuê một căn phòng trọ nhỏ được làm từ tôn và gỗ ép mỏng tại đây để sinh sống cùng một người cháu gái nhỏ tuổi.

Bà Lĩnh thở dài, khuôn mặt đầy mệt mỏi vì nắng nóng.

Bà Lĩnh đẩy xe đi bán hàng nhưng do nắng nóng quá nên không đi được. Hai bà cháu ở nhà tránh nóng. Người cháu bà Lĩnh nhiều đêm mất ngủ, đôi mắt có lúc thâm quầng vì nóng.

“Quạt thì thổi ra hơi nóng chứ không có mát nên đành tranh thủ những buổi sáng với chiều thì 2 bà cháu ngủ, khi nào bớt nắng thì đẩy xe đi bán hàng kiếm đồng nào thôi. Ở nhà cũng không có tiền, mình bán sức đi lấy tiền mà nên cứ hễ trời dịu dịu mát là tôi đẩy xe đi bán hàng”, bà Lĩnh tâm sự.

Cháu gái bà Lĩnh ôm khư khư chiếc quạt nhỏ làm mát cơ thể.

Dưới cái nắng gay gắt của ngày hè, những người dân xóm trọ nghèo ấy vẫn đang hàng ngày oằn mình gánh chịu vì cuộc sống mưu sinh. Cứ mỗi buổi trưa đến, không ai rủ ai, mọi người lại tự ra những gốc cây, cửa phòng, nơi râm mát ngồi trò chuyện về cuộc đời, hoàn cảnh của gia đình mình.

Chẳng ai dám nghĩ đến máy lạnh, điều hoà bởi với họ làm để thuê một căn nhà trọ và hàng tháng lo trang trải cuộc sống đã đầy gánh nặng. Họ vẫn ước hôm nào trời đổ mưa thì đêm đó sẽ có một giấc ngủ ngon. Còn với những ngày hè thì nơi đây nóng không khác gì lò bát quái còn ngày rét thì lạnh đến thấu xương.

Chia sẻ

Bài viết

Định Nguyễn

Tin mới nhất