Giải Trí

Bạn gái Hoài Lâm lần đầu tiết lộ: '3 năm đầu yêu nhau, ăn đòn no hơn ăn cơm'

Bửu Đặng
Chia sẻ

Những dòng chia sẻ đầy cảm xúc của bạn gái Hoài Lâm về chuyện tình yêu khó khăn trong suốt hơn 7 năm qua đang thu hút sự quan tâm từ cộng đồng mạng.

Thời gian qua, chuyện tình cảm của Hoài Lâm và cháu nội của nghệ sĩ Bảo Quốc - Bảo Ngọc luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt của khán giả. Sau khi công khai trạng thái “đã kết hôn” với bạn gái trên trang cá nhân, Hoài Lâm ngày càng thoải mái trong việc thể hiện tình cảm với người yêu. Cả hai thường xuyên chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc khiến người hâm mộ không khỏi ghen tỵ.

Tuy nhiên, bên cạnh những lời động viên, chúc phúc thì trước đó, chuyện tình của cả hai không được sự đồng thuận từ gia đình và một bộ phận người hâm mộ. Nhiều người cho rằng, vì mải mê yêu đương mà giọng ca Như những phút ban đầu không tập trung lo cho sự nghiệp.

Trải qua những sóng gió, Hoài Lâm và bạn gái đang có ngày tháng hạnh phúc bên nhau.

Trước những lời chê bai, dè bỉu ấy, mới đây, bạn gái Hoài Lâm vừa đăng tải một bức “tâm thư” khá dài và đầy cảm xúc, chia sẻ về những sóng gió, khó khăn mà cô và bạn trai đã gặp phải và nắm tay nhau vượt qua trong suốt hơn 6 năm qua.

Bảo Ngọc tâm sự cả hai bắt đầu có cảm tình khi cả hai còn khá trẻ (Bảo Ngọc chỉ 15 tuổi, còn Hoài Lâm thì 16 tuổi). Cháu gái Bảo Quốc nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên cả hai gặp mặt nhau: “Hai đứa vô tình gặp nhau tại nhà hát Thành Phố, chỉ chạm nhau đúng một ánh mắt và em cứ nhớ mãi lúc em lên xe về, em đã ngồi trên xe và quay lại, em đợi, đợi xem có một người chạy ra không, đợi xem có phải chỉ 1 ánh mắt mà cũng giống cảm xúc nhau đến thế không, và đúng là anh chưa bao giờ làm em thất vọng, anh chạy thật nhanh từ trên xuống cầu thang nhảy 2,3 bậc một lần để nhìn theo em, và lại cho nhau một ánh mắt định mệnh nữa!”.

Tuy nhiên, ở lứa tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới” ấy, tình yêu của Bảo Ngọc và Hoài Lâm bị gia đình phản đối kịch liệt. Cả hai phải yêu nhau trong sự lén lút. Cô chia sẻ những buổi hẹn hò lén lút chỉ vỏn vẹn 5 -10 phút, những cuộc điện thoại nếu bị phát hiện thì “no đòn, bằm dập”, những dòng tin nhắn đủ để đối phương yên tâm hay cuốn nhật ký “đôi chỗ có những trang chữ bị nhòe do khóc vì nhớ” .

Hoài Lâm và Bảo Ngọc đã cố gắng nuôi dưỡng tình yêu của mình suốt gần 3 năm. “Yêu sống chết ra sao, nước mắt nhiều thế nào, ăn đòn no hơn ăn cơm, anh thì không ngần ngại xa thế nào cho dù là phải đi bộ vẫn đến gặp em đúng giờ! và mình thẫn thờ nhau như thế đấy!” - Bảo Ngọc nhớ lại.

Bảo Ngọc và Hoài Lâm yêu nhau khi cả hai còn khá trẻ. Ngay lâp tức, chuyện tình ấy bị gia đình phản đối kịch liệt.

Tuy nhiên, trước áp lực từ gia đình và quan trọng chính là sự nghi ngờ, hiểu lầm do tác động bên ngoài mà Hoài Lâm và Bảo Ngọc đã chọn cách im lặng và không một lời chia tay.

Trong khoảng thời gian 2 năm “tạm chia tay”, Bảo Ngọc cũng đã tìm hiểu và quen biết người khác nhưng “em thấy không ổn và họ cũng thấy thế. Em nghĩ do cảm xúc và tình cảm của em không được như cách đây 6 năm”, cô giãi bày.

Sau cùng, Bảo Ngọc nhận ra mình vẫn yêu, chờ đợi Hoài Lâm và cả hai đã quay về bên nhau. Tính tới thời điểm này, Hoài Lâm và bạn gái đã “yêu lại từ đầu” được 1 năm.

Bảo Ngọc và Hoài Lâm đang hạnh phúc bên nhau. Cặp đôi vừa có chuyến du lịch tới nước Pháp.

Hiện tại, Bảo Ngọc thường xuyên tháp tùng Hoài Lâm khi đi hát, đi diễn. Trong thời gian Hoài Lâm quay phim, cô luôn có mặt tại phim trường để chăm sóc, động viên bạn trai. Tình cảm của cặp đôi khiến rất nhiều người cảm động và gửi lời chúc phúc.

Hoài Lâm và bạn gái đã tính đến chuyện kết hôn nhưng hai bên gia đình vẫn chưa cho phép.

Nguyên văn bức tâm thư dài của cháu gái Bảo Quốc chia sẻ về những kỷ niệm vui buồn trong suốt 6 năm qua khi yêu Hoài Lâm:

1 năm và 6 năm!

Chính thức 1 năm mình quay lại, và là 6 năm vẫn một tình cảm. Thậm chí, mình như yêu lại từ đầu.
Một năm em, anh trải qua rất nhiều/. Đôi khi, hai đứa chỉ biết nhìn nhau cười và tự hỏi “sao bọn mình luôn gặp nhiều thử thách nhỉ?” và lại tiếp tục nắm tay nhau đi qua thương đau.

1 năm anh và em - người thương mình có, người không thương mình nữa cũng có, người luôn luôn ủng hộ và người không bao giờ ủng hộ. Tất cả mọi thứ chung quy thì đều chỉ là tình yêu của mình! Lúc đầu, em luôn tự hỏi “mình chỉ yêu nhau thôi, mà cũng khó đến thế sao?” nhưng rồi em biết được là do cách mình công khai không đúng, (nếu tụi con có làm ai buồn đến giờ phút này thì tụi con xin lỗi nhiều lắm!) - biết ơn những gì đã qua, những người đã đi qua, những người luôn ở lại, bên cạnh.

Vì thật sự khi ấy em hoặc anh như thiêu thân, và đứa còn lại là ánh đèn, chỉ cần biết va vào nhau vì bao nhiêu năm đều có một sự khao khát là được bên nhau trọn vẹn một lần, chỉ một lần thì có như thế nào cũng cam, và sợ lắm mất nhau một lần nữa. Nên đôi khi mình bị nghĩ là nông nỗi, và chúng ta cũng chưa bao giờ lên tiếng để mọi người hiểu hơn về tình cảm của mình cả, và tại sao em lại chọn hôm nay để nói ra? Vì em cảm thấy đã một năm, thời gian cũng đã đủ chứng minh với mọi người là ít nhiều gì bọn mình cũng khá hơn từ “nông nỗi” anh nhỉ?

6 năm trước, em chỉ 15, và anh thì 16. Đôi khi, em cũng nghĩ làm gì yêu sớm thế nhưng mà thật sự khi rung động thì bao nhiêu tuổi cũng chỉ là con số.

Hai đứa vô tình gặp nhau tại nhà hát Thành Phố, chỉ chạm nhau đúng 1 ánh mắt và em cứ nhớ mãi lúc em lên xe về, em đã ngồi trên xe và quay lại, em đợi, đợi xem có một người chạy ra không, đợi xem có phải chỉ một ánh mắt mà cũng giống cảm xúc nhau đến thế không, và đúng là anh chưa bao giờ làm em thất vọng, anh chạy thật nhanh từ trên xuống cầu thang nhảy 2,3 bậc một lần để nhìn theo em, và lại cho nhau một ánh mắt định mệnh nữa.

Có duyên rồi thì đi đâu cũng không tránh khỏi và đúng thật. Sang hôm sau, mình gặp nhau một lần nữa, và em may mắn có được số điện thoại của anh. Vâng, em là người nhắn tin cho a trước và anh thì luôn chờ đợi tin nhắn của em. Lúc đấy, em không được gia đình cho đi chơi, chỉ đi học rồi về hoặc chỉ đi với gia đình, không được có bạn trai, không được dùng mạng hay facebook, và khi lớn em mới hiểu tại sao nhà mình lại khó đến thế, vì chỉ có mỗi em là con gái nên em cũng chưa bao giờ dám trách gia đình mình mà còn thầm cám ơn vì như thế thì em mới có được cái tình yêu sâu đậm quyến luyến ở cái tuổi con nít nhưng không con nít ấy.

Những cuộc gặp mặt: là lén lút chỉ vỏn vẹn 5 đến 10 phút, chỉ cần gặp nhau, chỉ cần nắm tay hay những cái hôn nhẹ lên má là đối với hai đứa đủ, rất đủ! Đôi khi, anh chọn cách đứng từ xa nhìn em vì khi ấy có gia đình em ở đấy, đối với anh cũng đã đủ. Hôm nào hên lắm thì được đi ăn khoảng nửa tiếng hơn, nhưng anh thì chẳng bao giờ ăn vì chỉ cần ngồi nhìn em là đủ (nên anh làm gì béo như bây giờ) - những cảm giác mà đến tận bây giờ kể lại thì em cũng vẫn bồi hồi.

Những cuộc điện thoại: đôi khi chỉ là sự im lặng, chỉ nghe hơi thở cũng biết bên kia buồn vui thế nào, là khi em khóc nức nở vì mỗi cuộc gặp nhau về mà bị phát hiện thì luôn được “no đòn, bằm dập”. Những bài hát của anh, anh đàn rồi hát cho em nghe để em ngủ, hoặc chỉ cần để điện thoại nguyên đêm nếu có cơ hội, xa nhau là thế nhưng k bao h có cảm giác cô đơn.

Những tin nhắn: dài, rất dài, để cho đối phương yên tâm là tình cảm vẫn ở đó, không thể nào thay đổi!

Những cuốn nhật ký: mỗi đứa 1 cuốn, mỗi ngày làm gì đều ghi vào, tâm trạng ra sao, đôi khi có những trang chữ bị nhoè do khóc vì nhớ! và mỗi khi có cơ hội gặp nhau thì hai đứa trao đổi cuốn sổ, để dành đọc từ từ và vẫn tiếp tục viết vào.

Mình đã như vậy suốt gần 3 năm, 3 năm biết được yêu là gì, yêu sống chết ra sao, nước mắt nhiều thế nào. Ăn đòn no hơn ăn cơm, anh thì không ngần ngại xa thế nào cho dù là phải đi bộ vẫn đến gặp em đúng giờ và mình thẫn thờ nhau như thế đấy!

Nhưng… cũng đến lúc chúng ta không chịu nổi áp lực từ gia đình, từ mọi phía, sự nghi ngờ, hiểu lầm do tác động bên ngoài rất nhiều mà không thể giải thích. Chúng ta chọn cách im lặng, không một lời chia tay… chỉ là cả hai đều hiểu, đều chỉ biết chấp nhận vì không thể làm được gì hơn nữa.

Rồi chúng ta mở lòng ra, với những điều mới. Có ai sống mãi với quá khứ nên chọn cách sống cho hiện tại vậy. Chúng ta đã thử thách bản thân được 2 năm!

Riêng em, thì qua thời gian tìm hiểu quen biết với người khác, em thấy không ổn và họ cũng thấy thế. Em nghĩ do cảm xúc và tình cảm của em không được như cách đây 6 năm 1 lần nào nữa. Cái sai nhất của em chắc là sợ bị cô đơn! và họ thì xứng đáng với một người khác chứ không phải em. Thời gian không quyết định được tình cảm, chỉ có cảm giác mới quyết định được tình cảm và khi em chọn theo con tim mình thì em chưa bao giờ thấy mình sai cả. 10 lần sống vì người khác, và 1 lần quyết định sống cho bản thân mình chắc là không quá đáng đâu nhỉ.

Và rồi điều gì cũng đến, vào 5h sáng của một đêm tháng 10 năm ngoái, có một người gửi cho em tấm hình đang đứng tại nhà hát Thành Phố lúc đấy, cũng là đúng người đúng thời điểm, khi chúng ta đang một mình, và chúng ta để cho mình được yêu một lần nữa, được sống đúng với chính cảm xúc của mình một lần nữa! Cuộc sống thì mong manh, nên chúng ta cứ sống trọn với mong muốn của bản thân mình. Vì, chúng ta sẽ hối tiếc những điều mình chưa làm chứ không phải những điều mình đã làm.

Vào một ngày cách đây 4 năm, em xem hình anh ở Paris. Em ước là được đứng dưới tháp Eiffel với anh, được đi khắp mọi nơi trên đời, đâu cũng được chỉ cần với anh!

Vào một ngày của 4 năm sau, chúng ta cùng đi dạo quanh chân tháp Eiffel. Chúng ta đã và đang đi cùng nhau, không cần thiết là mọi nơi trên đời nữa, vì chúng ta đang đi cùng nhau ở cuộc đời.

Và khi em chọn sự trở lại, em muốn cho anh biết không chuyện gì là không thể - chỉ cần luôn có niềm tin, tự tin, anh chỉ cần như thế và đi tiếp thôi, trong bất kể chuyện gì từ tình cảm, gia đình và nhất là sự nghiệp!

Một câu khi quyết định gặp nhau lần cuối cùng của nhiều năm trước: “Anh sẽ quay lại khi đủ sức che chở và bảo vệ em” - cám ơn anh đã giữ đúng lời hứa, dù là sớm hay muộn cũng không sợ vì em biết anh luôn là người nói được sẽ làm được…

Chia sẻ

Bài viết

Bửu Đặng

Tin liên quan

Loading...Loading...Loading...
Tin mới nhất