Học đường

Cảm phục chuyện nữ sinh Đà Nẵng chấp nhận làm nghề thu mua phế liệu để nuôi giấc mơ học ĐH

Thạch Dương
Chia sẻ

Dù hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn nhưng Đào Việt Trinh, cô sinh viên năm thứ 2 khoa Ngoại ngữ, Trường Đại học Kiến trúc Đà Nẵng vẫn luôn không ngừng cố gắng để theo đuổi ước mơ của mình.

Sinh ra trong một gia đình thuần nông ở làng quê nghèo thuộc mãnh đất Hà Tĩnh, mảnh đất với truyền thống hiếu học nhưng cuộc sống nơi đây của người dân còn gặp nhiều khó khăn.

Suốt những năm học cấp ba, một buổi học trên lớp, một buổi Trinh lại tranh thủ làm thêm. Cứ như vậy trong suốt 3 năm, ngày nắng cũng như ngày mưa, cô sinh viên lúc ấy vẫn chăm chỉ giao đi những hủ ruốc chứa đựng sự cố gắng của mình trên con đường gập ghềnh mang theo ước mơ đến với giảng đường đại học.

Đào Việt Trinh

Sau bao nỗ lực vươn lên đó, con đường đến với giảng đường của Trinh vẫn không được thực hiện. Trong khi, bạn bè cùng trang lứa chuẩn bị hành trang tiếp tục viết tiếp giấc mơ giảng đường, thì Trinh lại ngậm ngùi quyết định dừng việc học của mình 1 năm vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn. Ba mẹ với công việc lúc ấy “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” vẫn không đủ chi phí để nuôi em ăn học.

Nhưng với quyết tâm cho con cái học lấy cái chữ mong tìm được tương lai tốt đẹp hơn, ba mẹ Trinh đã quyết định cả nhà chuyển vào TP Đà Nẵng sinh sống, sau khi em nhận được giấy báo đỗ vào ngành Tiếng trung - Khoa Ngoại ngữ - Trường Đại học Kiến trúc Đà Nẵng. Chia nhau trong căn phòng trọ chật hẹp với mong muốn để hai chị em Trinh ăn học, hy vọng nhỏ bé cuộc sống sau này của các con sẽ được tốt đẹp hơn.

Hằng ngày, ba mẹ Trinh đi làm phụ hồ chắt chiu từng đồng tiền nuôi con ăn học. Vì sức khỏe yếu, tay nghề chưa có nên những đồng lương ít ỏi từ công việc phụ hồ cũng khá bấp bênh. Nhận thấy sự vất vả của ba mẹ, Trinh bắt đầu tìm kiếm những công việc làm thêm, ban đầu là những công việc tại các quán nhậu, nhưng có lẽ may mắn cho sự vơi đi bớt khó nhọc vẫn chưa mỉm cười với Trinh, với lý do chất giọng đậm chất Hà Tĩnh thân thương nhưng khá khó nghe so với người dân nơi đây.

“Rồi suy nghĩ những thứ rác người ta vứt đi không còn giá trị sử dụng nữa, không hẳn sẽ không kiếm ra tiền. Vậy là mình bắt đầu đi nhặt và thu mua phế liệu, nói đi thu mua nhưng hầu hết toàn đi nhặt. Có lúc mình cũng sợ đi giữa đường mà gặp bạn chăc ngại chết mất, nhưng mà vì đỡ đần cho ba mẹ với lại mình cũng có làm nghề gì phạm pháp đâu chị nhỉ”, Việt Trinh chia sẻ. Nói đến đây, cô nở một nụ cười, nhưng chúng tôi đều biết rằng đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy là biết bao nổi lo và áp lực đè nặng lên đôi vai cô gái nhỏ nhắn này.

Mặc dù cuộc sống cơm áo gạo tiền đang là nỗi lo của cô sinh viên nghèo Đào Việt Trinh Thế nhưng, chính cái khó khăn, sự vất vả hằn lên đôi mắt, đè nặng lên đôi vai gầy của ba mẹ đã tạo cho cô một ý chí, quyết tâm đổi đời bằng con đường học tập. Trinh đã nhận thức rằng chỉ con đường học tập mới giúp em có thể thoát nghèo và thay đổi cuộc sống.

Tuy không có điều kiện học tập nhiều như các bạn cùng trang lứa nhưng khi bước vào căn phòng trọ vỏn vẹn 12 mét vuông nhỏ bé của gia đình Trinh, những tấm giấy khen được dán kín trên các bức tường là minh chứng cho tinh thần ham học hỏi của cô.

Khi được chúng tôi nhắc về ước mơ của sau này, Trinh lặng người một hồi lâu rồi nhỏ nhẹ nói với chúng tôi rằng: “Mình chẳng ước mơ gì cao xa đâu chị ạ, em chỉ ước ba mẹ mỗi ngày đi làm về đều có thể ngủ một giấc thật ngon mà không phải lo lắng gì, em trai được học hành đầy đủ vậy là minh vui lắm rồi”.

Chia sẻ

Bài viết

Thạch Dương

Tin liên quan

Loading...Loading...Loading...
Tin mới nhất