Tạp chí điện tử Saostar
Đến tin mớiTin Mới Đến tin hotTin Hot
Nhập từ khoá tìm kiếmTìm kiếm
Sao & Đời sống

Ba năm cấp 3 - Khoảng trời thanh xuân đẹp đẽ nhất, trong veo nhất và nhiều nuối tiếc nhất đời người

Thời thanh xuân của chúng ta cứ thoi đưa, một đi không trở lại. Hồi đó, khi phượng nở rộ khắp sân trường màu đỏ thắm, những ngày cuối cùng của tháng 5, tụi học trò luôn có một nỗi buồn man mác. Hôm nay, chúng ta tạm biệt.

Tuần trước, khi được giao đề tài này, sếp chỉ nói một câu ngắn: Viết gì đó về thời cấp 3 đi. Tôi đã không khỏi băn khoăn, ngồi lỳ trước bàn phím máy tính 3-4 tiếng đồng hồ, đầu vẫn cứ xoay vòng vòng rằng ba năm cấp 3 tôi đã làm gì?

Lật dở lại trang lưu bút, hình kỷ yếu có mặt đầy đủ cả lớp vẫn còn đó (sau này mới biết rằng nó là tấm hình đầu tiên và cuối cùng 3 năm chúng tôi có). Bên dưới, giữa những trang giấy màu đã pha màu cafe sữa, còn ép cánh phượng khô, nét mực tím… Mọi thứ ùa về, ngày…tháng…năm… từng chút một.

Ba năm cấp 3, tôi đã làm gì? Không phải không thể trả lời. Mà vì 3 năm niên thiếu ấy có quá nhiều khờ dại để nhớ, để bắt đầu từ đâu, diễn trình như thế nào và kết thúc ra sao.

Thời thanh xuân của chúng ta cứ thoi đưa, một đi không trở lại. Hồi đó, khi phượng nở rộ khắp sân trường màu đỏ thắm, những ngày cuối cùng của tháng 5, tụi học trò luôn có một nỗi buồn man mác. Hôm nay, chúng ta tạm biệt.

Thực hiện bài viết này, ekip đã quyết định quay về những ngôi trường cấp 3 ở Sài Gòn và đặt câu hỏi tương tự cho những bạn học sinh lớp 12: Ba năm cấp 3, bạn đã làm gì?

“3 năm cấp 3 là ghét cay ghét đắng đứa bạn chung bàn”

Nhớ năm lớp 10, lần đầu tiên cô chủ nhiệm sắp ngồi chung bàn với một đứa xa lạ. Hồi đấy ghét cay ghét đắng đứa bên cạnh chỉ vì nó học giỏi, nó ham học, nó hiền lành, nó không bao giờ ngủ gật trong lớp, nó chẳng bao giờ mang quà vặt trong cặp… Vậy là, cầm cây thước đo đo vẽ vẽ, phân định cái ranh giới rõ ràng chia bàn làm hai.

Sau này, năm tháng qua đi, hôm đứa chung bàn không đi học lại thấy trống vắng, hôm đứa cùng bàn ngủ gật lại thấy ngây ngô, hôm đứa chung bàn mang cho món quà vặt đầu tiên lại thấy “ôi chao! nó đáng yêu thế”. Cái vạch kẻ cũng thế mờ nhạt dần. Vì đứa bạn chung bàn, sau này, là một phần không thể thiếu trong ta.

“Tiếc ngày xưa không chửi nhau với thằng bạn ngồi cạnh nhiều hơn, để ra trường bỗng dưng thấy nhớ nó. Nhớ và quý nó nhất!!!” 

“26/05/2018

Nay là tri ân nè ^^

Mặc dù là vẫn gặp nhau vào sáng thứ 2 tuần sau, nhưng có lẽ hôm nay mới là ngày cuối mình được trọn vẹn. Chỉ còn 4 tuần nữa là thi ĐH rồi. Hy vọng tụi mày sẽ đạt được những kết quả thật tốt. Yêu tụi mày =)) Bà Đào-Bà Tép-Bà Hằng.” 


“3 năm cấp 3 là bản tạp âm trong veo nhất của tuổi trẻ”

Tiếng thước kẻ gõ lạch cạch vào cạnh bàn, tiếng phấn trắng rơi trên bục giảng, tiếng cô dạy văn líu lo như chim sơn ca, tiếng thầy giảng êm như ru, tiếng tụi học trò tụm năm tụm bảy, tiếng trống trường, tiếng ve kêu… Khoảng trường của những năm tháng cấp 3 là bản hợp âm trong trẻo và đẹp đẽ nhất của thanh xuân.

“Cấp 3 ở Trưng Vương là một bản nhạc trong veo nhất mà chúng ta từng nghe. Tiếng chuông vào lớp, tan giờ. Tiếng cô giáo giảng bài, tiếng thầy dạy dỗ. Tiếng chúng bạn ríu rít tụm năm tụm bảy. Tiếng ăn vụng trong giờ. Tiếng lật sách, tiếng bút thước gõ lên canh cách. Tất cả những âm thanh ấy đều là thanh xuân. Và ở đó chúng ta là một nốt nhạc hòa vào nhau” - Bạn Minh Phúc.


“3 năm cấp 3 là nỗi ám ảnh mang tên áo dài”

Lên cấp 3, mấy nữ sinh lại được trao một đặc quyền to bự: Là được mặc áo dài trắng tinh khôi truyền thống thể hiện sự duyên dáng của con gái Việt Nam. Thế mà, 3 năm trời phải mặc chiếc áo đó qua nhiều mùa nắng mưa, mới thấy nỗi ám ảnh áo dài.

Giờ đây, trong ngày bế giảng cuối cùng, ta mới nhận ra đó cũng là lần cuối được mặc áo dài. Sau này dù muốn dù không, chúng ta đã không còn cơ hội để mặc chiếc áo ngày xưa ấy lần nữa.


“Tôi đã từng rất ghét chiếc áo dài. Ghét nhất vào những ngày mưa to mà vẫn phải cố mặc nó đến trường. Thiệt sự ghét cay ghét đắng.

Hôm nay là ngày tổng kết, là lần cuối cùng chúng ta mặc áo dài, được ngồi nguyên ngày dài nghe thầy cô nói mà không thấy nhàm chán. Vì đây là lần cuối tôi sẽ ngồi ở hàng ghế cấp 3, trong không khí chia ly, cũng là lần cuối cùng tôi được làm cô học sinh duyên dáng trong áo dài trắng. Vì rằng hối tiếc, nên tôi mới càng trân trọng và quý giá nhiều hơn” - Bạn Thanh Hằng.

Hôm nay là ngày tổng kết, là lần cuối cùng chúng ta mặc áo dài, được ngồi nguyên ngày dài nghe thầy cô nói mà không thấy nhàm chán.

“3 năm cấp 3 là mối tình thơ vụng trộm mãi chưa nói thành lời”

Người ta nói: Mối tình tuổi học trò có lẽ là thứ tính cảm trong trẻo và đẹp đẽ nhất đời người. Vì lúc đó, chúng ta ở cái tuổi chưa đủ trưởng thành để nghĩ nhiều, cũng không còn nhỏ bé để yêu đương hời hợt.

Tình yêu cấp 3 đơn giản lắm! Chỉ là cái liếc vụng, nhìn trộm, thương thầm với bao lời muốn nhắn gửi không thành lời, là đôi lần ngồi cạnh nhau chung phiến ghế, cùng đi về trên khoảng sân trường rộng lớn, cùng chịu chung hình phạt, cùng đạp xe, cùng ăn uống, cùng nói chuyện và cùng nhắn tin: Ngày mới tốt lành, vào một buổi sáng đọng đầy sương nào đó.

“Hãy luôn nhớ rằng ngày đó, chúng ta cùng theo đuổi một chàng trai lớp bên, hay diện áo sơ mi trắng còn thơm mùi nắng. Và Hà Anh là người chiến thắng, tụi tao hận mày!!!” - Bạn Yến Bích.

“Sau này, nhớ về Trưng Vương, em sẽ nhớ về người con trai đầu tiên trong cuộc đời em. Rằng anh à, chúng ta đã từng rất ghét nhau mãi cho tới khi được sắp chung nhóm, làm việc chung và nảy sinh tình cảm. Chuyện chúng ta không quá dài, cũng không suôn sẻ hay vui vẻ cho lắm, nhưng em sẽ giữ mãi về khoảng thời gian cùng anh” - Bạn Ngọc Anh.

“Em ước mai mốt không phải lấy mấy thằng học chung bây giờ làm chồng. Chắc em chết mất”.

“3 năm cấp 3 là đôi lần giận hờn vu vơ, lớp học chia rẽ, và phút cuối vẫn chưa kịp nói với nhau lời thứ tha”

Ba năm, khoảng thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Gần 30 con người sống chung dưới một tập thể, và đã không ít lần xảy ra những giận hờn, chia rẽ. Tình cảm cứ thế xa dần đi. Sau này, bỗng có ngày thấy đứa mình ghét tự dưng đáng yêu quá, chuyện ngày ấy sao cỏn con mà cũng giận hờn, những bè nhóm cuối cùng cũng có cơ hội ngồi lại cạnh nhau, tự hào gọi mình là một tập thể.

Không có gì là quá muộn rằng khoảng thời gian chúng ta đã từng giận hờn chỉ vì những lý do không đáng, vì bốc đồng của tuổi trẻ,… đến tận giờ vẫn chưa kịp nói lời xin lỗi và thứ tha.

 

“Sau tất cả, suốt ba năm qua, mình luôn nợ các bạn những lời xin lỗi. Xin lỗi vì chúng ta chưa đủ chín chắn và đôi lần làm tổn thương nhau. Xin lỗi vì đã để những giận hờn làm lãng phí những khoảnh khắc thật đẹp mà chúng ta từng có với nhau. Và cuối cùng, gửi đến tôi, đến chúng ta của nhiều năm về sau, rằng ba năm sau dù đi đâu tôi cũng không bao giờ quên. Hẹn gặp lại nhé thanh xuân!” - Bạn Ngọc Anh.

“Con xin lỗi vì đã để những lúc thầy Tài phải cáu gắt, hay những lúc ngủ triền miên tiết toán của thầy Duy” - Nhật Mơ lớp 12A6.

Và cuối cùng, gửi đến tôi, đến chúng ta của nhiều năm về sau, rằng ba năm sau dù đi đâu tôi cũng không bao giờ quên.

“3 năm cấp 3 mơ mộng chồng mình là một anh thần tượng ở Hường Quốc xa xăm”

SUJU, BIG BANG, BEAST, BTS, Lee Min Ho, Kim Joong Hyun… Chúng ta có một thời tự hào rằng: Chồng tớ đó, từng cãi cọ với người yêu chỉ vì một anh thần tượng cách hàng nghìn hải lý. Rồi thì lên kế hoạch nào là đám cưới ở Hao-Wai, tuần trăng mật Hàn Quốc, và nguyện suốt đời chờ anh ấy… Tuổi ô mai thời ấy, có những chàng trai không bao giờ gặp gỡ, là hai đường thẳng thẳng song song mà ngày đêm chúng ta từng theo đuổi như thế!

Tuổi ô mai thời ấy, có những chàng trai không bao giờ gặp gỡ, là hai đường thẳng thẳng song song mà ngày đêm chúng ta từng theo đuổi như thế!

“Em muốn bây giờ được làm vợ của TRỊNH THĂNG BÌNH, em không cần thi đại học đâu huhu” - Phạm Nguyễn Mai Thy lớp 12A5.

“Em ước mơ lấy chồng tỷ phú để mua vé V.I.P của concert BlackPink, concert BTS, concert Winner” - (Hoa hậu thân thiện 12A5).

“Mãi là người yêu anh! Châu Kiệt Luân, chờ em tới gặp anh nha!!!”.

“Em muốn bây giờ được làm vợ của TRỊNH THĂNG BÌNH, em không cần thi đại học đâu huhu”.

“3 năm cấp 3 là giá như: Học ít lại, chơi nhiều hơn và bớt bốc đồng”

3 năm, chúng ta đã từng đặt mình trước 2 chữ ĐẠI HỌC to lớn, rồi cuộc sống cứ thế gói gọn trên một đường thẳng: NHÀ-TRƯỜNG-CHỖ HỌC THÊM. Để rồi chính bản thân, sau này mới nhận ra đã đánh mất rất nhiều cơ hội được chơi cùng chúng bạn, được cúp học, được yêu ai đó khờ dại, được nói chuyện riêng và dính sổ đầu bài,…

Chúng ta luôn hối tiếc vì chưa bao giờ sống hết mình cho tuổi trẻ như thế. Và vì còn trẻ, có quyền sai và có quyền được nói: Giá như, nếu là, ước chi, thì là…

Trước 2 chữ ĐẠI HỌC to lớn, rồi cuộc sống cứ thế gói gọn trên một đường thẳng: NHÀ-TRƯỜNG-CHỖ HỌC THÊM.

“Giờ tôi mới tự hỏi rằng tại sao 3 năm cấp 3 mình lại ngoan quá! Chưa từng phạm lỗi gì, chưa từng bị ghi sổ đầu bài, chưa từng kết nhiều bạn, và luôn từ chối những lời rủ rê của tụi nó chỉ vì bận học.

Cuộc sống 3 năm cấp 3 của tôi chỉ là con đường thẳng: Nhà-trường-và chỗ học thêm…” - Bạn Hoàng Phúc.

“3 năm cấp 3 là nhận ra tấm ảnh tốt nghiệp là tấm chung duy nhất chúng ta từng có”

Chúng ta đã từng đi cạnh nhau suốt một hành trình dài, không ưu tư, nghĩ suy, lo lắng. Cho đến phút cuối, mới nhận ra rằng chúng ta rồi sẽ có ngã rẽ tương lai, con đường phía trước sẽ không bao giờ bước chung nữa… Nhưng lúc ấy, tấm ảnh tốt nghiệp là tầm ảnh đầu tiên và cuối cùng tôi và bạn có nhau.

“3 năm chúng ta đã đi cạnh nhau, cùng đến trường, về nhà, đến chỗ học thêm, đi chơi… Vậy mà giờ mới nhận ra, bức ảnh tốt nghiệp là bức ảnh chung duy nhất mà chúng ta có. 

Điều mình tiếc nuối nhất là đã không biết lưu giữ nhiều hình ảnh, video… về kỷ niệm hơn, để giờ tất cả phải lưu giữ bằng tim” - Bạn Hà Duy.

Tấm ảnh tốt nghiệp là tầm ảnh đầu tiên và cuối cùng tôi và bạn có nhau.

Giờ tất cả phải lưu giữ bằng tim.

“Và 3 năm cấp 3 rằng trường là nhà, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em và tất cả là một đại gia đình”

Vậy là khép lại năm tháng đẹp nhất của thanh xuân, quãng đường hơn 1.000 ngày cũng đi vào chặng đường cuối. Giờ đây giữa khoảng trường đầy nắng, trong khi hoa phượng đang nở rộ ngày cuối tháng 5, chúng ta phải nói lời chia tay thôi.

Cảm ơn cấp 3, cảm ơn mái nhà chung, cảm ơn thầy cô đã dìu dắt, cảm ơn đại gia đình đã cho hàng chục con người xa lạ có cơ hội gặp gỡ. Cảm ơn và chia tay nhé.

Nếu đang trong lớp học, đang tiết cuối cùng thì hãy lau bảng và ghi lại bài học mới: Con yêu cô, bằng phấn trắng.

“Cảm ơn Trưng Vương đã luôn vàng tươi mỗi ngày.

Cảm ơn vì đã bao dung mình ba năm qua. Từ một đứa không biết gì về Trưng Vương, giờ mình thành một đứa chỉ biết yêu Trưng Vương thôi.

Cảm ơn thầy cô vì luôn ở cạnh tụi con.

Cảm ơn A10 của mình, ba năm cùng A10 là khoảnh thời gian đáng yêu nhất, và ghi nhớ nhất.

Và cảm ơn 3 năm nữa nhé!” - Bạn Thục Nhi.

Nếu bạn đang đọc tới dòng cuối của bức tâm thư này, và nếu đang đứng cạnh đứa bạn thân thì đừng ngần ngại mà nói vào tai nó: Tao yêu mày, thì thầm thôi nhé!

Nếu đang trong lớp học, đang tiết cuối cùng thì hãy lau bảng và ghi lại bài học mới: Con yêu cô, bằng phấn trắng.

Nếu còn tần ngần giữa sân trường và cảm thấy nuối tiếc về năm tháng thanh xuân trôi đi vội vã thì hét to lên: Tôi yêu ngôi trường này, mặc kệ tất cả.

Nếu 3 năm còn chần chừ cho một tình yêu vụng trộm mãi không thành lời, thì chỉ cần viết mẫu giấy nhỏ: Mình yêu bạn, chữ ngay ngắn vừa đủ nhìn.

Còn nếu một mình thì hãy bật radio lên, ca khúc “Năm tháng tuổi học trò” vẫn hát hơn chục năm vào cái thời khắc này. Và đoạn “nếu có ước muốn cho cuộc đời này…” thì hãy khóc.

Vì điều ước sẽ mãi không thành hiện thực đâu. Và vì sau này, khi nhìn lại, sẽ có đôi lần bạn hối tiếc rằng: Ba năm cấp 3, chúng ta đã làm gì? Như tôi, chẳng thể nào trả lời được.

Copy Link
Chia sẻ

Bài viết Huy Hậu

Được quan tâm

Tin mới nhất