Kết thúc những ngày mưa phùn buồn bã, tháng Tư vừa về, Hà Nội bừng nắng và nền nhiệt, cứ theo thời gian mỗi lúc một nhích lên. Bây giờ đã là giữa tháng và nhiệt độ đã ở mức 36-37 độ C vào buổi trưa. Mức nhiệt này đã đem đến cảm giác oi bức, khó chịu cho nhiều người, nhất là đối với người già, trẻ em hoặc những ai có thể chất yếu do đang mắc phải một căn bệnh nào đó.
Mùa hè thì ai mà không thích ở trong căn phòng có điều hòa mát rượi. Thế nhưng vì điều kiện tài chính, không phải ai cũng có thể làm được điều đó. Giá thuê phòng trọ, nhà nghỉ có điều hòa, rẻ nhất cũng rơi vào mức trên 100.000 đồng/tiếng. Ấy thế mà ở một xóm trọ bình dân, gần bệnh viện Nhi Trung Ương, một người đàn ông về hưu tên Nguyễn thế Hiệp (69 tuổi) lại mở ra dịch vụ cho thuê phòng có điều hòa với giá chỉ 15.000 đồng/đêm.
Chuyện tưởng như “tin khó tin ấy” hóa ra lại đang xảy ra ngay tại đây, mảnh đất Thủ đô mà người ta cứ hay nói với nhau là chật chội, bon chen và rằng nếu thiếu tiền thì rất khó sống.
“Nhiều người bảo tôi là lão khùng”
Chúng tôi đến thăm khu nhà trọ của ông Nguyễn Thế Hiệp (69 tuổi) vào buổi tối khá muộn. Dù thế, khung cảnh tại đây vẫn hết sức nhộn nhịp. Cứ khoảng chục phút lại có thêm vài người tới hỏi thuê phòng. Tiếng lành đồn xa, quanh khu vực bệnh viện này, chẳng còn ai là không biết chuyện ông cho thuê phòng điều hòa với mức giá siêu rẻ, chỉ bằng một nửa tô phở bò bán ngoài phố.
Dãy nhà trọ của ông Hiệp có tổng cộng 4 khu, với sức chứa khoảng hơn 120 người một lúc. Ngoài điều hòa, ông còn trang bị cho tất cả các phòng ti vi, wifi, truyền hình cáp, nồi cơm điện, quạt, giường ngủ, chăn, gối…
Vốn là người có tính cẩn thận, chu đáo, phòng trọ nào ông cũng sắm đủ giấy vệ sinh, dầu rửa bát. Thuê giá 15.000 đồng/đêm nhưng khách hàng có thể dẫn bao nhiêu người đến ở tùy thích. Tính ra, một căn phòng rộng chừng hơn chục m2 ấy, những người lao động nghèo có thể chia sẻ tiền phòng với 5-6 người. Mức giá đã rẻ, nay lại càng rẻ hơn theo phương châm cho thuê không cần nghĩ nhiều về lợi nhuận của ông Hiệp.
Thuê phòng giá đã rẻ mạt lại được dùng miễn phí đủ thứ, được rủ bao nhiêu người đến ở đã đành một lẽ. Như người ta, chủ trọ thường tìm cách nhắc nhở khách thuê dùng tiết kiệm điện, hạn chế bật điều hòa khi không cần thiết thì đàng này, ông Hiệp lại luôn đi qua từng phòng, nhắc khách thuê rằng “trời đang nóng lắm đó, có điều hòa, mọi người cứ xài thoải mái đi”!
Hơn nữa, mức giá 15.000 đồng/đêm không phải là tột cùng của sự rẻ đâu. Ở đây, đối với những bệnh nhân ung thư có hoàn cảnh khó khăn, ông giảm giá xuống còn 10.000 đồng/đêm. “Tôi cứ cho thuê thôi chứ chả nghĩ xem mình lãi được bao nhiêu. Mà thuê rẻ thế thì chắc là chỉ có lỗ thôi (cười). Nhưng biết sao được vì người đến đây thuê đều là có hoàn cảnh khó khăn vì bệnh nặng. Nếu thấy người gặp khó mà không giúp thì tôi không đành lòng được”.
Nhiều người thấy ông Hiệp cho thuê phá giá như thế, thường xôn xao nói “chắc ông bị khùng”. “Tôi nghe rồi chỉ cười vì nghĩ, mình sống vì cái tâm của mình, mình sống sao mà lòng mình thấy thanh thản nhất thì mình làm”.
Bi hài nhất là người ta thấy ông tốt quá, cho thuê phòng điều hòa giá rẻ quá còn sinh nghi, nghĩ ông là “tay” lừa đảo. “Vì thế, có ai đến viết báo về tôi, tôi đều in ra cho mọi người cùng đọc, để mọi người tin là tôi chả lọc lừa ai làm gì”.
Người đàn ông luôn đi lo chuyện bao đồng
Chuyện về ông Hiệp thì dễ thương lắm. Chủ trọ đâu mà luôn tay, luôn chân dọn dẹp như là lao công. Cứ rảnh tay một lát, ông lại đi thu xếp những đôi dép lê để trước cửa phòng trọ gọn gàng vào một góc, xem từng cái móc phơi quần áo đã được xếp gọn lại chưa. Thấy rác bẩn, thấy cái gì bừa bộn, chướng mắt là ông cất đặt lại.
Ông cứ lặng lẽ làm, chẳng hề cau mày, khó chịu với ai bao giờ. Cho thuê phòng giá rẻ, vốn đã chẳng sinh lãi được bao nhiêu. Nhưng hễ có đồng nào rảnh rỗi chưa cần dùng đến là ông lại đem đi làm từ thiện hoặc cho khách thuê phòng vay mượn để chữa bệnh cho con mà chẳng cần một loại giấy tờ, sự thế chấp nào làm tin.
Tiền kiếm được, ông dùng để tu sửa cho xóm trọ khang trang hơn. Nếu mua được vật dụng nào tiện lợi, ông cũng chẳng bao giờ dùng một mình. “Tôi mới mua một máy lọc nước hai chiều nóng, lạnh, chẳng phải để cho tôi dùng đâu mà đặt giữa xóm, sáng ra người dân có nước sôi pha sữa cho con nhỏ hoặc pha mì, pha chè để uống”.
Ông Hiệp thường xuyên tư vấn miễn phí cho người bệnh về cách chọn phương tiện di chuyển thuận tiện với giả rẻ nhất, hướng dẫn làm thủ tục khám chữa bệnh và thậm chí là tìm kiếm nguồn giúp đỡ từ thiện cho những trường hợp không có khả năng chi trả viện phí.
Thậm chí, ông còn nghiên cứu rất kĩ quy trình đăng ký chương trình “Trái tim cho em”, chuẩn bị sẵn cả bộ hồ sơ và hướng dẫn người ở trọ đăng ký luôn để con em họ có thể được phẫu thuật tim bẩm sinh trong thời gian sớm nhất.
Nhiều tổ chức từ thiện cũng thường xuyên lui tới phát quà cho những hoàn cảnh thực sự khó khăn tại khu nhà trọ của ôngHiệp. Có nơi còn tin tưởng đưa tiền cho ông để ông tự giúp đỡ những trường hợp khó khăn khi cần thiết.
“Người ta bảo tôi chuyện trong nhà không lo chuyên đi lo chuyện ngoài ngõ. Họ bảo tôi khách thuê là khách thuê, người ta chỉ ở với mình một vài đêm chứ có ai sống với mình hết đời đâu mà phải tốt với họ thế nhưng tôi mặc kệ. Ai đến đây thuê phòng thì là khách, không thuê thì cũng là có duyên gặp. Biết ai khó khăn, giúp được là tôi giúp hết sức”.