Mỗi người một cuộc đời, mỗi người một số phận, không ai giống ai nhưng ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình. Với chị Nguyễn Thị Hương (SN 1991, quê Quảng Ngãi) cũng vậy! Vốn sinh ra là một đứa trẻ lành lặn và có cuộc sống hạnh phúc bên mẹ cha, ông bà ở vùng quê nhỏ, ấy vậy mà, một biến cố bất ngờ ập đến năm chị Hương 10 tuổi khiến chị bị bỏng 90% cơ thể.
Đã có lúc, cuộc đời chị Hương rơi vào tuyệt vọng, cùng quẫn. Dẫu vậy, ông trời đã không lấy đi của chị tất cả, bởi chị giờ đây đang hạnh phúc bên người chồng hết mực yêu thương, cuộc sống dần ổn định với bao ước mơ, niềm tin tươi đẹp.
Ký ức kinh hoàng về ngọn lửa bất ngờ bừng lên cơ thể bé gái 10 tuổi như ngọn đuốc sống
Sinh ra tại một vùng quê nhỏ ở tỉnh Quảng Ngãi, thuở bé, chị Nguyễn Thị Hương sống cùng ông bà ngoại. Đến năm chị 7 tuổi, ba mẹ đón về nhà để tiện việc chăm sóc và đi học nhưng cứ cuối tuần, chị lại xin ba mẹ sang nhà ông bà ngoại chơi.
Thuở ấy, làng quê còn nghèo, các gia đình thường xuyên trữ từng can dầu trong nhà để tiện cho việc sử dụng đèn dầu khi tối trời. Gia đình ông ngoại chị Hương cũng không ngoại lệ. Hôm ấy, khi thấy chiếc đèn sắp cạn, chị đã phụ ông ngoại chiết dầu từ can sang, do bất cẩn, lửa từ chiếc đèn bất ngờ bén vào can dầu ấy khiến ngọn lửa cháy phừng lên, bén vào tóc chị Hương rồi dần dần lan khắp cơ thể cô bé 10 tuổi. Thời điểm đó, chị Hương mới chỉ là cô bé học lớp 4, vẫn đang vô tư với cuộc đời thì biến cố kinh hoàng đã ập đến bất ngờ.
"Lúc ngọn lửa bùng lên, tôi chỉ biết nhắm mắt lại, miệng la hét và chân bắt đầu chạy quanh sân. Ông ngoại lúc này hoảng quá, chỉ biết lấy tay đập đập vào người tôi để mong lửa tắt đi. Thế nhưng, càng đập lửa càng cháy mạnh, lửa bốc lên rất nhanh, dù nhắm mắt nhưng tôi cảm nhận được, cả người tôi khi ấy như ngọn đuốc sống.
Sau một hồi, ông ngoại tìm được tấm chăn, trùm lên và ngọn lửa mới dần tắt được. Ngay lập tức, ông ngoại hô hoán hàng xóm đưa tôi đi bệnh viện. Vừa lên xe cấp cứu, cũng là lúc tôi ngất xỉu...", chị Hương nhớ lại.
Chị Hương kể tiếp, 7 ngày 7 đêm kể từ lúc nhập viện, chị bất tỉnh suốt khoảng thời gian ấy. Đã có lúc gia đình buông xuôi và nghĩ rằng chị không thể qua khỏi, thế nhưng với hy vọng "còn nước còn tát", gia đình vẫn cố cầm cự chữa trị để mong phép màu sẽ đến với chị Hương.
"Thời điểm đó, gia đình tôi nghèo, tiền bạc không có để chữa trị cho tôi, ba mẹ phải vay mượn người thân và xóm giềng. Thực sự 7 ngày 7 đêm không tỉnh, ba mẹ và mọi người đều nghĩ rằng tôi không qua khỏi. Thế nhưng, vì thương con nên ba mẹ vẫn cố chữa trị. Có lẽ, số mệnh tôi chưa đứt nên vẫn có mặt trên cuộc đời đến ngày hôm nay", chị Hương nói.
Lúc chị Hương tỉnh lại trong bệnh viện, xung quanh đã có ba mẹ và rất nhiều bà con, hàng xóm túc trực. Ai cũng vui mừng và phấn khởi, chỉ chị Hương là nhiều cảm xúc rối bời, bởi lẽ, toàn cơ thể chị lúc ấy được băng bó trông chẳng khác nào "xác ướp".
"Lúc tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, ba mẹ không cho xem gương, nhưng khi nhìn qua tấm kính ở cửa sổ bệnh viện, mặc dù tấm kính rất mờ nhưng tôi vẫn thấy được mình như "xác ướp", băng trắng quấn quanh người, chỉ chừa mỗi 2 con mắt. Thật sự lúc đó, tôi rối bời suy nghĩ, vừa buồn vừa lo lắng không biết tương lai ra sao, cũng sợ hãi hình hài mình sau khi xuất viện sẽ khiến nhiều người cười chê, rồi làm sao để đối diện với cuộc sống về sau", chị Hương xúc động.
Nhớ lại suốt 5 tháng nằm viện điều trị bỏng, chị Hương đôi khi vẫn rùng mình vì những gì đã trải qua. Với chị Hương, những cơn đau thấu thịt thấu xương có lẽ sẽ không bao giờ chị quên. Những lúc y tá vào thay băng, bắt buộc phải nhỏ nước muối sinh lý để vết thương không làm mủ, từng đợt nước muối cứ thế thấm vào phần da thịt chưa lành khiến cô bé 10 tuổi ấy chỉ biết la hét.
"Mất 3 tháng triền miên, tôi liên tục được y tá rửa vết thương bằng nước muối sinh lý như vậy. Chắc có lẽ, cả bệnh viện ai cũng biết đến tiếng khóc, tiếng la hét của tôi", chị Hương nói.
Ba mẹ tôi từng phải giấu hết gương trong nhà...
Sau khi rời bệnh viện về nhà, chị Hương và gia đình tiếp tục bước vào "cuộc chiến" khác - cuộc chiến tâm lý và rèn luyện. Gần nửa năm nằm viện, chân tay chị Hương gần như co rút lại, những vết thương lớn nhỏ đôi khi vẫn hành hạ khiến chị đau đớn. Ba mẹ ngoài thời gian làm việc đồng áng còn phải tranh thủ tập cho chị Hương đi lại, chẳng khác nào tập đi cho một đứa trẻ lên ba.
Chưa kể, sau khi điều trị bỏng xong, chị Hương tiếp tục phải làm các ca phẫu thuật lớn nhỏ để ghép da, để tách những phần sẹo lớn...
Chị Hương cũng cho biết, lúc chị từ bệnh viện được đưa về nhà, ba mẹ chị đã cố tình giấu hết các tấm gương trong nhà để tránh việc chị nhìn thấy hình hài hiện tại của bản thân rồi chán nản, mặc cảm. Thế nhưng, để muốn ngắm nhìn bản thân, chúng ta thực sự có hàng vạn cách...
"Qua phản chiếu của tấm kính cửa hay qua mặt nước giếng, tôi đều có thể nhìn thấy bản thân khi đó. Thực sự, lúc đó tôi có mặc cảm rất lớn. Hơn 1 năm, tôi dường như không bao giờ bước chân ra khỏi nhà", chị Hương kể.
Chính vì sự mặc cảm ấy, chị Hương đã quyết định dừng lại việc học, dù cho thầy cô, bạn bè vẫn thường xuyên đến thăm nom và động viên chị đến trường trở lại. Thế nhưng, do tuổi còn nhỏ, không nghĩ được cho tương lai lại mang trong mình sự mặc cảm về hình hài, chị Hương thời điểm đó chỉ muốn trốn tránh mọi người để không bị trêu chọc.
"Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng, có thể các bạn trong lớp sẽ cảm thông cho tôi nhưng liệu với cả trường, có thực sự tất cả mọi người đều đồng cảm và không trêu chọc. Suy nghĩ đó lấn át tâm trí lúc đó nên tôi một mực xin ba mẹ cho nghỉ học", chị Hương chia sẻ.
Mất 10 năm mới dần mở lòng...
Chị Hương cho biết, sau 10 năm kể từ ngày chị Hương bị bỏng, ba mẹ chị quyết định sinh thêm bé trai. Em trai ra đời cũng là lúc ba mẹ càng thêm vất vả để xoay xở kinh tế. Lúc này, chị Hương dù vẫn còn nhiều sự mặc cảm nhưng bản thân dần nhận thức được nhiều, bắt đầu thấy được sự vất vả của chị gái lẫn ba mẹ, do đó, chị Hương cũng mở lòng hơn và bắt đầu chủ động phụ giúp gia đình những chuyện có thể làm.
"Lúc ba mẹ tôi sinh em trai, tôi thấy được chị gái mình khá vất vả, vừa phụ ba mẹ trông em, vừa phải đi học, vừa phải làm lụng công việc nhà. Tôi cũng dần ý thức được rằng, bản thân không thể mãi vô dụng như vậy được nên bắt đầu phụ giúp gia đình từ những việc nhỏ nhất như quét nhà, nấu cơm, đi chăn bò... Mà mỗi lần đi chăn bò hay đi ra ngoài, tôi đều phải trùm kín mít mặt mũi, chân tay để tránh ánh nhìn của mọi người", chị Hương kể.
Lúc em trai lên 8 tuổi, chị Hương lúc này đã 19 tuổi, tình cờ được người quen ở TP.HCM giới thiệu công việc làm nút quần Jean, dù còn nhiều phân vân, thế nhưng, nghĩ đến hoàn cảnh gia đình, chị Hương vẫn quyết định rời Quảng Ngãi để vào TP.HCM làm việc.
"Hồi đó thấy ba mẹ vất vả quá, tiền ba mẹ vay mượn để chạy chữa cho tôi chưa trả xong, tôi cũng suy nghĩ, mình đâu phải người tàn phế nên tôi quyết định đi TP.HCM một chuyến để làm việc, kiếm tiền gửi về phụ ba mẹ.
Tôi làm cho người cô đó, cô chỉ gì thì tôi làm nấy. Buổi sáng 5h dậy, cô chỉ cho làm cà phê để bán kiếm thêm, lúc rảnh thì làm khuy quần áo, đến giờ trưa thì đi chợ nấu cơm cho những người trong xưởng ăn. Ngày qua ngày, công việc lặp đi lặp lại như thế. Thời gian đầu, nhiều người thấy diện mạo tôi cũng hay dùng ánh mắt tò mò, bản thân tôi dù rất ngại nhưng rồi cũng phải tập làm quen", chị Hương nhớ lại.
Đến năm 20 tuổi, chị Hương chuyển sang công ty may, ban đầu chị chỉ phụ việc, rồi vừa làm vừa học, đến nay chị Hương đã có 12 năm thâm niên với nghề may, được Sếp và đồng nghiệp tin tưởng, yêu mến. Nói về người Sếp hiện tại, chị Hương không giấu được sự xúc động: "Tôi mang ơn chị ấy nhiều, chị ấy đã giúp tôi có cái nghề để cuộc sống ổn định và ngày càng tốt hơn".
Hôn nhân chữa lành tâm hồn và sự nỗ lực từng ngày để kiếm mụn con
Từng là cô gái đầy rẫy sự tự ti và mặc cảm, luôn nghĩ rằng bản thân mình sẽ chẳng tìm thấy hạnh phúc hôn nhân. Thế nhưng, ông trời đã thực sự thương lấy chị Hương. Sau một thời gian làm việc tại TP.HCM, chị Hương vô tình biết đến anh Lê Minh Thái (SN 1989, Quảng Ngãi, hiện đang làm shipper) - chồng chị Hương hiện tại.
Cả hai cũng như bao cặp đôi khác, làm quen, hẹn hò, yêu đương rồi kết hôn. Thế nhưng đặc biệt hơn, người phụ nữ gặp khiếm khuyết ngoại hình đã cảm hóa được chàng thanh niên với nhiều năm trời va chạm xã hội. Anh không chê cô gái với những vết sẹo chằng chịt, chị yêu thương anh bằng cả trái tim của người thiếu nữ vốn mang nhiều mặc cảm tâm hồn. Cả hai tuy nhiều khiếm khuyết nhưng lại trở nên hoàn hảo, bù trừ cho nhau để tiến đến hôn nhân trong sự vỡ òa của nhiều người.
Kể lại cơ duyên gặp anh Thái, chị Hương chia sẻ: "Năm 2020, tôi vào TP.HCM đi làm, thời gian này, tôi rất ít khi ra ngoài và hầu như không tiếp xúc với người lạ. Khi có thời gian rảnh, tôi chỉ lướt facebook mà thôi, có lần tôi tham gia vào hội nhóm đồng hương Quảng Ngãi xem mọi người đăng bài và tương tác với nhau.
Tôi cũng thử đăng một bức ảnh của bản thân lên, bức ảnh không rõ mặt kèm với dòng trạng thái: "Những bạn còn F.A nếu thực sự muốn tìm người yêu thì hãy trò chuyện và chia sẻ với nhau. Nếu cảm thấy không hợp thì nói thẳng ra với nhau chứ đừng im lặng như vậy".
Sau đó, anh Thái thấy được dòng trạng thái này nên bấm vào trang cá nhân của tôi để xem cô gái này là ai. Anh Thái từng kể với tôi, ban đầu, anh Thái vào trang cá nhân xem ảnh tôi rồi thoát ra, thoát ra rồi lại vào lại trang cá nhân xem tiếp. Sau lần thứ 2 này, anh Thái quyết định nhắn tin cho tôi vì thấy tôi là đồng hương.
Ban đầu cả hai chỉ nói chuyện xã giao, hỏi thăm những câu rất đơn thuần. Qua ngày hôm sau, anh Thái tiếp tục nhắn tin tôi, bản thân tôi thấy nói chuyện cũng khá hợp nên bắt đầu nhắn tin nhiều hơn. Sau nhiều ngày trò chuyện qua tin nhắn, cả hai bắt đầu cảm mến và thấy hợp nhau. Tuy nhiên, cũng lúc này, tôi lại tiếp tục mặc cảm về ngoại hình, nghĩ rằng "đa số con trai yêu bằng mắt, trong khi mình như vậy, có khi người ta chỉ trêu thôi", chị Hương nhớ lại.
Sau nửa tháng trò chuyện, anh Thái đề nghị gặp mặt đi uống nước. Tuy nhiên, chị Hương chưa sẵn sàng nên nhắn anh Thái chờ đợi thêm, lúc này, anh Thái cũng hoàn toàn tôn trọng quyết định từ cô gái của mình.
Suốt những thời gian trò chuyện qua tin nhắn sau đó, anh Thái thường cập nhật cuộc sống của mình cho chị Hương biết. Chị Hương phát hiện ra, anh sống có một mình nên hay ăn uống qua loa. Vì vậy, một hôm, chị Hương đã âm thầm đặt qua app công nghệ món cơm gà để gửi tặng anh Thái.
"Từ đó anh cảm động, ảnh thương tôi hay sao đó. Anh liên tục đòi gặp và được tôi đồng ý. Đến ngày 1/4/2020, cả hai chính thức yêu nhau", chị Hương cho hay.
Yêu nhau được 1 tháng, anh Thái đưa chị Hương về ra mắt gia đình. Chị Hương đồng ý và từng bày tỏ với anh Thái rằng: "Nếu thực sự anh nghiêm túc thì đưa em về nhà. Nếu ba mẹ anh nhìn thấy hình hài em thế này, ba mẹ đồng ý thì chúng ta tiếp tục, nếu không thì dừng lại".
Thật may mắn, ba mẹ anh Thái là những người giàu lòng yêu thương, khi biết được hoàn cảnh và câu chuyện của chị Hương, chẳng những không chê trách mà còn hết mực quan tâm chị.
"Đến khi về nhà anh Thái, ba dặn anh Thái là nếu xác định kết hôn thì phải yêu thương tôi chứ không được làm tôi khổ. Được 2 bên gia đình ủng hộ, chúng tôi cũng nhanh chóng tiến đến hôn nhân trong cùng năm 2020", chị Hương hạnh phúc nói.
Dù được chồng hết mực yêu thương, lại tâm lý nhưng anh Thái vẫn có những tật xấu đôi khi khiến chị Hương buồn phiền. Dù vậy, theo chị Hương, đã là vợ chồng, cả hai đã dần cảm thông, thấu hiểu, cái gì bỏ qua được sẽ bỏ qua để hướng đến hạnh phúc lâu dài.
"Ngày trước lúc chưa quen anh Thái, tôi làm gì cũng lủi thủi một mình, ngày lễ tết thấy người ta có đôi có cặp, mình cũng cô đơn, buồn tủi; nhưng nhìn bản thân lại đành chấp nhận số phận. Thế rồi, may mắn tôi đã tìm thấy nửa kia, cuộc sống từ đó vui vẻ hơn, không phải ăn cơm một mình, không phải lủi thủi 1 mình nữa. Hai vợ chồng cùng nhau làm việc, cùng nhau nấu ăn, khi lười biếng một chút lại cùng nhau đi ăn ở ngoài. Giờ đây, tôi mỗi ngày đều có người trò chuyện, chia sẻ, điều này khiến tôi cảm thấy bản thân may mắn và biết ơn cuộc đời", chị Hương bày tỏ.
Sau gần 3 năm kết hôn, chị Hương và anh Thái vẫn đang từng ngày mong ngóng một thiên thần nhỏ xuất hiện. Chị Hương cho hay, chị và chồng đã đi thăm khám, bác sĩ cho biết, anh chị sẽ khó có con hơn những cặp vợ chồng khác. Để tìm con, cả hai phải nhờ đến phương pháp thụ tinh nhân tạo.
Tuy nhiên, chi phí để thực hiện phương pháp này khá nhiều, chị Hương với đồng lương công nhân, thu nhập shipper của anh Thái cũng không được là bao nên cả hai vợ chồng vẫn đang phải từng ngày nỗ lực kiếm tiền.
"Tôi tự hứa với lòng, tôi nhất định sẽ cố gắng để thực hiện phương pháp thụ tinh nhân tạo 1 lần, kể cả có thất bại tôi cũng không hối tiếc. Tuổi tôi cũng đã lớn, gia đình không khá giả nên tôi vẫn đang gom góp từng đồng để tìm con. Chỉ hy vọng, mọi nỗ lực và cố gắng của vợ chồng tôi sẽ được đền đáp, mong rằng, con cái sẽ có duyên và sớm xuất hiện với vợ chồng tôi", chị Hương trăn trở.
(Video: Những hình ảnh trong đám cưới của chị Hương và anh Thái năm 2020. Nguồn: Tiktok Thái Lê)