Vừa qua, chị Nguyễn Thị Trang (SN 1974, ngụ Bình Phước) đã tìm được em trai ruột sau 48 năm xa cách. Khoảnh khắc đoàn tụ, chị không kìm nén nổi nước mắt xúc động.
Chị Trang cho biết, mẹ chị là bà Thủy, quê gốc ở Long An. Năm 16 tuổi, bà rời quê lên Đà Lạt (Lâm Đồng) mưu sinh đã gặp ông Nguyễn Văn Khang. Cả hai có tình cảm với nhau rồi dọn về chung sống như vợ chồng.
Sau đó, bà Thuỳ sinh tiếp tiếp 3 người con, gồm: Loan, Trang, Hòa. Năm 1972, cả hai quyết định đem chị Loan đi cho người khác nuôi - khi đó mới 1 tuổi vì nghèo quá không nuôi nổi.
Năm 1974, bà Thủy và ông Khang "đường ai nấy đi". Bà cùng 2 con xuống Sài Gòn kiếm kế sinh nhai. Tại đây, bà quen một người đàn ông khác tên là Hiền.
Năm 1975, người phụ nữ sinh thêm một con trai đặt tên là Đức. Khi ấy bà mới biết ông Hiền đã có gia đình nên chủ động rút lui.
Đức được 8 tháng tuổi, bà Thủy đã nhờ tới bà Hai bán hàng ở chợ mối lái đem con cho một gia đình khác nuôi hộ. Người nhận nuôi là ông bà Sáu Lộc ở quận 8. Sau này, bà mới biết con trai đã được khai sinh lại đặt tên là Cường.
Cho con đi, bà Thuỷ vẫn biết thông tin về con trai, thậm chí được nhìn thấy con khôn lớn nhưng không dám nhận vì sợ nghèo quá không nuôi nổi. “Lúc nào mẹ cũng nói là mẹ nghèo, nhà cửa không có, toàn làm thuê lang thang khắp nơi. Mẹ kêu để em ở với người ta còn được sung sướng. Còn về với mẹ, em khổ em không nhận mẹ đâu”, chị Trang nhớ lại.
Khi bà Thủy thấy tuổi cao, sức khỏe yếu dần mới muốn tìm con trai để gặp lần cuối. Song mọi thứ đã thay đổi, thông tin tìm kiếm chỉ dựa vào những cái tên và vài ba ký ức nhạt nhoà.
Chị Trang đã nhờ chủ kênh YouTube Tuấn Vỹ kết nối yêu thương giúp đỡ với hi vọng tìm lại được em trai. Ngờ đâu chỉ vài ngày đăng tải, đã có người tìm tới kết nối trò chuyện. Đó là anh Cường.
Khi thấy anh Cường, chị Trang rất bất ngờ. Sau đó những thông tin mà hai bên cung cấp đều trùng khớp. Họ chắc chắn tới 99% là người một nhà.
Về phía anh Cường, anh cho biết mình không có chút thông tin nào về gia đình ruột bởi cha mẹ nuôi không nói gì. Những gì anh tìm hiểu được chỉ là qua lời kể của bà Hai bán hàng ở chợ. Bà nói anh là con nuôi.
“Tôi đã biết từ khi còn nhỏ. Nhưng cha mẹ không kể, tôi cũng không dám hỏi. Đến lúc lớn lên, hàng xóm nói nhiều lắm.
Bà Hai cũng bảo bố xin tôi ở ngoài chợ về cho mẹ. Tôi không dám hỏi thêm, không dám đi tìm vì sợ mẹ nuôi buồn”, anh Cường nói.
Mãi tới khi cha mẹ nuôi mất, anh Cường mới bắt đầu tìm hiểu nhưng đi kiếm khắp nơi vẫn không có chút thông tin. Sau này, anh nghe bà nội kể lại câu chuyện bố mẹ xin anh làm con nuôi. Lúc đó, anh mới đi tìm bà Hai thì bà đã đi đâu mất tích, mọi chuyện cứ như vậy trôi vào quên lãng…
Anh Cường luôn đinh ninh gia đình ruột đã đem mình đi cho nên sẽ chẳng tìm mình. Nhưng thật không ngờ anh đã được đoàn tụ cùng anh chị và gặp mẹ ruột trước khi bà ra đi.
"Con chẳng chê mẹ nghèo. Ước mơ của con là được gặp mẹ, được biết cội nguồn của mình", anh nghẹn ngào sau 28 năm gặp lại người thân.