“Elizabeth choàng tấm vải màu đen qua người tôi. Khi nàng làm động tác ấy, tôi có cảm giác giống như một bông hoa đang nở rộ lên đôi vai mình, lùa qua gáy và các ngón tay nàng sẽ sàng bấm chiếc khuy ở phía sau để cố định mảnh vải. Elizabeth dùng những ngón tay mảnh dẻ của mình ôm lấy đầu tôi và thì thầm: “Em không thể làm việc này được nữa.”
“Làm gì?”, tôi hỏi.
“Chính là việc này,” cô nói, hướng mắt nhìn ra xung quanh chúng tôi. “Em phải để anh đi thôi.”
Thế nhưng ở giây tiếp theo, nàng thò tay vào một ngăn kéo và lấy ra một chiếc lược. Tôi ngửi thấy mùi thơm khoan khoái của cỏ non và thoang thoảng hương vị mát lành từ lũ trẻ trong khu phố.
“Ai sẽ cắt tóc cho anh nhỉ?” Nàng hỏi.
Tôi nhún vai.
Trong hơn 22 năm, tổng cộng khoảng 264 kiểu tóc, chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Elizabeth sẽ dùng những ngón tay mảnh dẻ của mình lùa vào trong tóc tôi, ve vuốt nó. Bàn tay của nàng chỉ cách những suy nghĩ bí mật và những ham muốn đang xoáy sâu bên trong hộp sọ của tôi chỉ vài centimet.
Elizabeth bắt đầu nâng mái tóc tôi lên và chải.
Khi tôi và nàng gặp nhau lần đầu tiên, trong những năm 1980, mái tóc của tôi thực sự là một thảm họa. Vào ngày thứ hai chúng tôi gặp nhau, nàng đã chủ động đề nghị cắt tóc cho tôi. Qua nhiều năm, những lọn tóc đen của tôi đã lần lượt rơi xuống mũi, xuống vai, xuống gáy và gộp thành một đống trên sàn nhà bếp. Dần dần, màu đen nguyên sơ biến mất, nhường chỗ cho những đốm xám bắt đầu chen vào. Hiện tại, rơi xuống khỏi đầu tôi là những sợi tóc màu xám, thi thoảng lắm mới điểm xuyết vài sợi đen.
“Em có cắt không?”, tôi hỏi.
Elizabeth chẳng nói chẳng rằng, lại thò tay vào ngăn kéo và lôi ra một chiếc tông đơ hiệu Wahls. Chẳng mấy chốc, những tiếng vang của nó đã tràn ra khắp không gian.
“Cạo hết đi,” tôi nói.
“Hả?”
“Anh muốn em cạo sạch sẽ cho anh.”
Nếu tôi không còn tóc, sẽ chẳng còn quan trọng là nàng hay bất kỳ ai cắt tóc cho tôi nữa.
“Làm cho anh đi,” tôi nói.
Các sợi tóc ngắn và cứng bắt đầu rơi xuống đầu mũi tôi. Ngực nàng ép vào vai tôi còn tay thì chăm chỉ chải tóc. Tôi cảm thấy một cái gì đó rơi ướt trên má mình. Tôi nghe thấy một âm thanh giống tiếng nấc cụt. Tôi nghe thêm lần nữa, nhưng dường như nó đã được nén lại. Có ai đó đang cố gắng thở ở phía sau tôi. Nước mắt của Elizabeth bắt đầu rơi xuống.
“Shh, không sao đâu mà,” tôi nói.
Nàng dừng lại, mặt hồng lên và đầy vết loang lổ. “Nom anh khác quá.”
Elizabeth giơ lên một tấm gương và muốn tôi nhìn vào đó. Tôi nhăn mặt. “Ôi trời,” tôi nói. “Cạo hết cho anh đi chứ.”
“Nhưng như thế sẽ trông giống bệnh nhân ung thư.”
“Nó chỉ là tóc thôi mà.”
Cuối cùng nàng cũng làm cho mớ tóc của tôi biến mất hoàn toàn. Rồi nàng nói như thể nàng đọc được mọi suy nghĩ của tôi. “Em mạnh mẽ hơn trước rồi, em có thể tự lo liệu được.”
“Anh biết mà,” tôi nói.
Trong vòng hai tháng, kể từ khi tôi phải ra đi, chúng tôi đã có giao hẹn rằng tôi vẫn sẽ về thăm và giữ liên lạc với các cô con gái của mình, ở ngôi nhà tại Virginia như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mọi thứ đã thay đổi.
Nàng xoa một chút kem dưỡng lên cổ tôi và cầm dao cạo cạo một cách vô cùng dứt khoát. Tôi cảm nhận được tấm kim loại mát lạnh trên da mình khi nàng khẽ dùng những ngón tay đẩy đầu tôi thấp xuống.
Tôi nhắm mắt lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng cô con gái 14 tuổi của mình đang nói chuyện qua điện thoại, tiếng cười phát ra từ TV và tiếng móng chân của con chó cào trên sàn nhà.
“Anh không lừa dối gì em cả,” tôi nói, đầu cúi thấp còn mắt thì nhắm nghiền.
Lưỡi dao cạo chững lại một phần mười giây rồi lại lướt ra phía sau gáy.
“Em đã phải đi xét nghiệm HIV,” nàng nói, “bởi vì anh là một diễn viên dở tệ.”
Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Nàng không phải là người đầu tiên tôi ân ái cùng. Tôi dám chắc những lần chúng tôi gần gũi nhau nhiều hơn số lần nàng cắt tóc cho tôi.
Lần đầu tiên của tôi là với một anh chàng hàng xóm ở Greensboro, nơi tôi đã sinh sống thời thơ ấu. Nhưng chúng tôi không đi tới các bước cuối cùng. Sau đó, tôi quen Sally trong câu lạc bộ thổi sáo ở trường đại học, lúc này tôi mới thực sự biết thế nào là tình dục.
Khi tôi 20 tuổi, tôi tới Colorado suốt mùa hè để chơi với dì Sheila, tôi đã gặp Don, một người bạn của dì. Chúng tôi đã hôn nhau dưới đỉnh Pikes Peak. Tôi nghe thấy giọng dì Sheila vọng ra từ điện thoại khi Don gọi cho dì. “Nó không biết nó là gay đâu đấy, Don.”
Nhưng tôi biết.
Lần đầu tiên tôi gặp Elizabeth là khi tôi 21 tuổi. Tôi đã kể với cô ấy về Sally nhưng lại giấu kín chuyện với Don. Lúc ấy tôi đã nghĩ mình phải quên đi khoảng thời gian và câu chuyện ấy. Giống như những gì tôi đã cầu nguyện bên bàn ăn mỗi tối cùng mẹ, đó không phải là con người thật của tôi.
Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi và Elizabeth lao vào nhau như những con thú hoang thành thục từng đường đi nước bước. Chúng tôi tận hưởng từng giây phút của những điều cấm kỵ đầy đam mê.
Hơn 22 năm sau, khi con gái của chúng tôi được sinh ra, tóc tôi xuất hiện nhiều sợi xám, và cơ thể của Elizabeth trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi vẫn giữ được bí mật của mình. Thế nhưng vào một tối thứ Tư của 10 năm trước, tại bãi đỗ xe của Walmart, Elizabeth đã hỏi tôi. “Anh là gay phải không?”
“Anh không muốn là người như vậy,” tôi nói.
Nhưng rất nhanh chóng sau đó, cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc. Tuy vậy, tôi vẫn được đến thăm con gái mình vào mỗi cuối tuần. Rồi tôi quen với Ray.
Elizabeth phủi hết tóc từ trên vai tôi và lấy ra chiếc áo choàng. Tôi đứng dậy, phủi lại một lần nữa những sợi tóc ngắn cũn cỡn bám trên áo sơ mi của mình.
Khi các con tôi đã đi ngủ, tôi đi dọc căn nhà, xem xét lại một lần nữa nơi đã từng là “nhà” mình. Trên bàn bếp là những bình kim loại màu xanh tôi và Elizabeth tìm thấy trong một cửa hàng đồ cổ ở New Hampshire. Trên mặt lò sưởi bằng gạch nung là một bức tranh, và hai mươi món quà kỷ niệm trong đám cưới của chúng tôi. Ở góc phòng vẫn kê chiếc ghế sofa, nơi tôi và Elizabeth đã từng nằm cạnh nhau, với một con chó ngủ dưới chân. Sàn nhà bằng gỗ vẫn kêu cọt kẹt mỗi khi có ai đó dẫm vào.
Khi tôi lên đến đỉnh cầu thang, Elizabeth đã đứng bất động ở đó trong bóng tối.
“Anh có thể ngủ cùng em, chỉ ngủ đơn thuần, một đêm cuối cùng này không?” Tôi hỏi.
“Đừng đánh thức em dậy vào buổi sáng.” Nàng nói.
Chúng tôi trút bỏ quần áo. Chiếc giường này chứa đựng biết bao kỷ niệm giữa tôi và nàng. Tôi thao thức không ngủ nổi, và chắc là Elizabeth cũng vậy.
Chẳng mấy chốc mà trời sáng. Trong thứ ánh sáng lờ mờ ấy, tôi khẽ khàng đóng cửa phòng ngủ và nhón chân để sang phòng con gái tôi. Đây là con gái Sophie của tôi. Nó luôn giữ những chiếc hộp chứa đầy búp bê ở trong bên cạnh mình. Tôi nhẹ nhàng vén tóc mai của con bé ra sau tai và đặt một nụ hôn lên má nó.
“Mình phải đi làm rồi.” Tôi lẩm bẩm câu nói chứa đựng một nửa sự thật trong ánh sáng chập chờn của buổi bình mình chưa hé.
Tôi bỏ lại phía sau một ngôi nhà chứa đầy những bí mật, để bước vào con đường phía trước. Tôi đã để lại: Một chiếc ghế trống trong phòng bếp, những tờ giấy ăn, một bức tranh cũ, một con chó đang ngủ, những chiếc bình màu xanh và bóng tôi kéo dài trên thềm nhà trước khi tôi dứt khoát bước về phía mặt trời mọc.”
Tình yêu vốn đã trắc trở, đừng đổ lỗi cho đồng tính
Câu chuyện về cuộc hôn nhân của Elizabeth với người chồng đồng tính như thể một nỗi đau xoáy sâu vào những điều thực tế đang diễn ra xung quanh chúng ta. Người đàn ông đồng tính chấp nhận “sống giả” để kết hôn với một cô gái dị tính. Để rồi sau hơn 20 năm cuộc đời, họ quyết định giải thoát cho nhau, giải thoát khỏi 10 năm đằng đẵng chấp nhận sống với nhau dù đã biết sự thật, để trở về là chính mình. Sự giải thoát chứa đựng những đau đớn nghẹn ngào của Elizabeth nhưng cũng đầy êm dịu và vị tha.
Ngay cả trong cuộc hôn nhân hay tình yêu tưởng như “thuận buồn xuôi gió” của những người dị tính vẫn luôn tồn tại những mâu thuẫn, những cãi vã và cả chia ly. Đã bao giờ bạn nghĩ đến việc biết mình đồng tính nhưng vẫn chấp nhận kết hôn với người dị tính hay chưa? Sống giữa những định kiến của xã hội, nhiều người đã lựa chọn phủ nhận giới tính của mình để sống cuộc đời “bình thường” như bao người khác. Nhưng có lẽ, khi bắt đầu làm việc đó, họ không biết rằng mình đang dấn thân vào cuộc sống đầy sự dối lòng, một cuộc đời chẳng hề bình yên nhưng vẫn phải luôn tỏ ra như vậy.
Sẽ đến một ngày, chỉ có “hôn nhân”, không có “hôn nhân đồng tính” nữa
Bởi vì những người đồng tính cũng là con người, có cảm xúc, có mong muốn được sống hạnh phúc. Họ cũng cống hiến cho sự phát triển của xã hội vì vậy họ xứng đáng được công nhận. Khi ấy, sẽ không còn những cuộc hôn nhân đầy đau khổ như cuộc hôn nhân của Elizabeth.
Chỉ mong ước sao đến một ngày nào đó, “đồng tính” không còn là hai chữ “bất bình thường” nữa. Ai cũng có thể sống thật với giới tính của mình. Được kết hôn với người mình yêu thương. Được hạnh phúc…