Ngọc sinh ra và lớn lên ở TP.HCM, nhưng cha mẹ gốc miền Trung. Mẹ Ngọc một mình nuôi 7 đứa con nên người. Ngọc là con gái út, được cưng chiều nhất nhà.
Khi Ngọc 19 tuổi, mẹ lo lắng vì con gái chưa có bạn trai. Mặc dù xinh đẹp và lanh lợi, nhưng Ngọc nhút nhát nên không dám yêu ai. Mẹ Ngọc quyết định mai mối cho cô với anh hàng xóm, người này có ngoại hình ưa nhìn, công việc ổn định và rất biết cách lấy lòng mẹ Ngọc.
Mẹ Ngọc rất ưng ý, liền hỏi chàng trai: "Có muốn cưới con gái cô thì cho người lớn qua giáp mặt". Ngọc không thích nhưng cũng không muốn cãi lời mẹ vì biết mẹ chỉ muốn tốt cho cô.
Hai bên gia đình gặp gỡ và nhanh chóng tổ chức đám hỏi, đám cưới. Dần dà, Ngọc có cảm tình với chàng trai, nhưng vẫn chưa biết yêu thực sự là gì. Vài tháng sau khi cưới, cô có em bé.
Năm đầu hôn nhân, mọi chuyện suôn sẻ. Ngọc được mẹ cho một sạp ngoài chợ để tự buôn bán. Tuy nhiên, sau khi sinh con, cô bắt đầu cảm thấy cô đơn và khủng hoảng trong ngôi nhà của mình. Ngọc không thể chia sẻ với chồng vì anh thường cáu gắt và không đồng cảm.
Chồng Ngọc là người hiền lành nhưng khô khan và không lãng mạn. Ngày lễ tết, cô rủ chồng đi chơi, nhưng anh từ chối. Cách đối xử của chồng khiến Ngọc cảm thấy hụt hẫng.
Ngọc tự hỏi tại sao bản thân đã chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình yêu, đã cố gắng vun đắp và hy sinh, nhưng vẫn bị đối xử như vậy. Bên ngoài, mọi người ngưỡng mộ cuộc sống của Ngọc vì cô có cơ ngơi, hai con đủ nếp tẻ, chồng không nhậu nhẹt, ham chơi. Nhưng Ngọc vẫn cảm thấy thiếu thốn tình cảm.
Chịu đựng đến năm thứ 10, Ngọc nhận ra rằng một khi tình yêu không có sự nồng nàn, người đàn ông sẽ thay đổi. Sau buổi họp lớp, chồng Ngọc có những biểu hiện lạ. Thường ngày anh hay nhắn tin trước mặt vợ, nhưng dạo này lại giấu giếm. Sau 22h, anh xuống phòng khách mở tivi và nhắn tin cười. Ngọc nghi ngờ và kể với mẹ, bà linh cảm điều không ổn và bảo con gái theo dõi.
Vài ngày sau, hai mẹ con Ngọc bắt gặp đôi nhân tình trong phòng trọ. Mẹ Ngọc xông vào đánh "tiểu tam", còn chồng Ngọc ôm lấy vợ, mặc dù cô đứng im.
Trước đây mẹ Ngọc từng có "thâm niên" đi đánh ghen. Bà rất khỏe và cứ quơ được gì là chọi. Chứng kiến cảnh hỗn loạn, Ngọc mở cửa, vứt đôi guốc ra ngoài, kêu người phụ nữ kia đi về. Mẹ Ngọc nhìn gã con rể với ánh mắt thất vọng.
Sau hôm đó, Ngọc dọn về nhà mẹ ở hẳn, kết thúc cuộc hôn nhân 10 năm đầy chua chát. Người đau lòng và dằn vặt nhất lại là mẹ cô, vì bà đã mai mối cho con gái.
Ngọc nhận ra, hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời và không ai có thể chọn bạn đời thay cô. Chỉ có cô mới biết ai phù hợp và có thể chung sống hạnh phúc với mình.
Hôn nhân cần tình yêu, sự cảm thông và tìm hiểu kỹ lưỡng giữa hai người mới có thể nồng ấm, bền lâu.