Bức thư được nữ sinh gửi gắm đến thầy cô và bạn bè vào ngày 28/5 vừa qua. VietNamNet xin trích dẫn lại nội dung bức thư:
“Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp
Các con ráng…năm nay hè cuối cấp
Chút nghẹn ngào bụi phấn vỡ lao xao…”
Thầy cô kính yêu của chúng con!
Mới ngày nào chúng con còn vỡ òa hạnh phúc khi bước qua được cánh cổng trường Phan trong niềm tự hào của bố mẹ. Ngày ấy chói chang nắng mà lòng con dịu mát sắc xanh của những hàng cây nơi mái trường mơ ước. Và rồi những bước chân ngỡ ngàng, những ánh mắt lạ lẫm, cả những lo lắng, băn khoăn thuở ban đầu đã dần tan biến nhờ sự chia sẻ, yêu thương của thầy cô.
Quãng thời gian ba năm trôi nhanh như cơn gió. Mải mê trong những con chữ, bất giác chúng con giật mình trước sắc tím bằng lăng thấp thoáng góc cửa sổ. Lại một mùa hè nữa đến… Nhưng mùa hè năm nay sao nhớ thương, lưu luyến, bâng khuâng đến thế? Chưa xa mà đã nhớ, chân chưa đi mà lòng đã rưng rưng… Biết bao điều chúng con muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu thầy cô ơi!
Trường Phan trong tâm hồn chúng con là những tháng ngày đầy ý nghĩa khi được thầy cô dạy bảo, yêu thương. Những bài học đã không còn khô cứng trên trang giấy, mà thấm đẫm câu chuyện cuộc sống, trở thành hành trang quý giá để chúng con vững vàng bước vào đời. Mỗi thành tích mà chúng con gặt hái được đều hằn in những giọt mồ hôi vất vả, sự hy sinh lặng thầm của thầy cô. Và khi chúng con đứng trên bục nhận những giải thưởng vinh quang, thầy cô mỉm cười hài lòng lùi ở phía sau và lại như bao lần khác, tiếp tục miệt mài ươm mầm cho một hành trình mới…
Cũng đâu chỉ vậy, khi chúng con buồn-vui, thành công hay thất bại, thầy cô vẫn luôn là chỗ dựa bình yên và tin cậy. Thầy cô giúp chúng con nhận ra và trân quý những giá trị tinh thần giản dị mà bền vững xung quanh mình. Chúng con biết sống sâu sắc hơn, có văn hóa và đậm đà bản sắc trường Phan!
Nhưng thầy cô ơi! Đã biết bao lời cảm ơn chúng con chưa kịp nói, cũng như lời xin lỗi chưa được gọi thành tên. Chúng con, những đứa trẻ đang tập lớn, đang loay hoay tìm kiếm và khẳng định mình, đã không tránh khỏi những giây phút bốc đồng, những phát ngôn thơ dại, những hành đọng xốc nổi…khiến thầy cô phải bận lòng nghĩ suy. Trong giây phút chia xa này, cho chúng con một lần nữa được nói lời xin lỗi. Chúng con muốn cảm ơn thầy cô đã luôn bao dung, yêu thương cho những vấp ngã đầu đời ấy và luôn hạnh phúc, hãnh diện vì được là học trò của thầy, cô trường Phan.
Phan hãy gói lại cho chúng con những kỉ niệm không thể quên của quãng thời gian 3 năm gắn bó. Đó là tháng ngày thầy trò cùng chung một con thuyền chinh phục những kì thi học sinh giỏi căng thẳng mà đầy đam mê. Là những phút giây nghẹt thở trong niềm vui khi thành công, là những giọt nước mắt tiếc nuối khi ước mơ còn dang dở. Phan hãy cất giữ dùm chúng con những hình ảnh thiêng liêng xiết đỗi. Đó là lời nhắc nhở, động viên nghiêm nghị mà tình cảm của thầy hiệu trưởng trước những kì thi; là tiếng giảng bài trầm tư sâu lắng của của cô con trong mỗi giờ văn; là những lần thót tim thầy gọi lên bảng với các công thức, định lý; là nụ cười thoáng gặp của bác bảo vệ, cô lao công hay các cô tổ hành chính làm chúng con thêm yêu mái trường này.
Rồi mai đây, chúng con quay về, sân trường sẽ vắng bóng những thầy cô đã về hưu: thầy Phúc, thầy Hùng,… Một khoảng trống chông chênh sâu thẳm nơi trường Phan yêu dấu. Nhưng thầy cô ơi, dù thời gian có trôi đi, cuộc sống có nhiều phôi pha, chúng con vẫn luôn khắc ghi tình yêu, tâm huyết của thầy cô với các thế hệ học sinh trường Phan, để bước chân của chúng con được vững vàng như ngày hôm nay.
Các em học sinh K45,46 thân mến!
Anh, chị đã chứng kiến ba mùa bằng lăng thay lá, đã sắp đi hết quãng đời học sinh tươi đẹp nhất. Giờ phút này đây anh, chị khát khao được quay ngược thời gian trở về tháng ngày học trò hiện tại của các em. Các em ạ, đoàn tàu hỏa tốc của thời gian không vì ai mà dừng lại, sẽ bỏ quên những hành khách chẳng chịu nỗ lực cố gắng. Các em ở lại với Phan, hãy tiếp tục giữ lửa cho Phan, viết tiếp những trang vàng thành tích làm rạng danh mái trường của chúng ta. Mong các em hãy trân trọng phút giây yêu thương bên thầy cô, bè bạn để ngày sau các em không phải nuối tiếc nói lời “Giá như…” nhé!
Bằng lăng đã tím biếc trên trang giấy, ve sầu gọi hè giục giã mỗi bước chân. Tháng Năm nói lời giã biệt tuổi thơ ngây, bạn và tôi gấp lại tà áo trắng thơm mùi nắng hoa niên để bắt đầu một chặng đường mới. Nhưng “Nếu có ước muốn trong cuộc đời này/ hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…” Bạn có nhớ bài hát bài hát truyền thống của trường chúng ta cùng ca; có nhớ những đêm văn nghệ rực rỡ, hân hoa; nhớ buổi oanh tạc nhà thầy cô ngày lễ 20/11; hay có ai còn bồi hồi khi nghĩ đến người mình thầm thương? Bạn tôi ơi, bỏ qua nhé những lần giận hờn, cãi vã; tha thứ nhé những khi hiểu lầm, ganh đua. Chúng ta hãy nắm tay nhau để tình bạn thêm gắn kết, khép lại những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, trong sáng nhất với trường Phan yêu dấu.
Các bạn của tôi, chỉ còn vài giờ nữa thôi, sau lễ tổng kết và tri ân lắng đọng này, chúng ta chính thức trở thành…cựu học sinh Phan. Phải trả lại nơi đây phòng học, hành lang, ghế đá,… Tất cả chỉ còn là hoài niệm thương nhớ xa xôi. Một lần nữa chúng ta hãy gửi lời cảm ơn đến bố mẹ, thầy cô, bè bạn,… những người đã luôn sát cánh, truyền cho ta niềm tin để chinh phục những thử thách trong thời gian qua và sắp tới. Tạm biệt thầy cô, tạm biệt mái trường thân yêu, chúng con lên đường với lời hứa sẽ luôn là người tử tế, nhân văn và cố gắng vượt lên chính mình. Để mai đây khi trở lại trường Phan - bến đỗ bình yên, ấm áp, những câu chuyện về cựu học sinh sẽ truyền và thắp lửa cho thế hệ tiếp nối.