Tạp chí điện tử Saostar
Đến tin mớiTin Mới Đến tin hotTin Hot
Nhập từ khoá tìm kiếmTìm kiếm
Giải trí & TV Show

1 năm trôi qua ngỡ như 1 ngày, chúng ta vẫn chưa thể ngừng tiếc nuối Kim Jong Hyun!

Trần Mỹ Duyên Theo dõi Saostar trên google news

Câu chuyện cuộc đời Jong Hyun đã được 1 năm trôi qua nhưng sự ra đi ở tuổi đời còn quá trẻ khiến người hâm mộ vẫn mãi tiếc nuối cho đến tận bây giờ cứ ngỡ như sự việc vừa xảy ra ngày hôm qua. Không một ai có thể quên ngày hôm ấy.

Một chiều đông nơi xứ Hàn lạnh lẽo, ngày hôm ấy tuyết rơi dày đặc Jong Hyun gửi dòng tin nhắn cuối cùng đến chị gái mình được coi như lời tuyệt mệnh của chàng ca sĩ trẻ truyền cảm hứng đến biết bao con người. Chiều 18/12, cảnh sát Seoul phát hiện tại căn hộ của Jong Hyun ở Seoul lúc 18:10 giờ địa phương với tình trạng ngừng thở. Dòng tin nhắn vỏn vẹn hai chữ “Last Goodbye” thay cho lời vĩnh biệt đến gia đình.

Dù được cấp cứu hồi sức nhưng không may Jong Hyun đã rời đi trước đó để lại biết bao đau thương cho người hâm mộ đặc biệt là Shawol (fandom SHINee). Sự ra đi đột ngột khiến cộng đồng fan Kpop không khỏi bàng hoàng vì trước đó nam ca sĩ vừa tổ chức showcase solo và quay MV cho ca khúc mới của mình.

Chẳng có một dấu hiệu nào cho thấy Jong Hyun bị trầm cảm và có ý định tử tự cho đến khi chuyện đã rồi thì fan hâm mộ lẫn báo chí mới đào bới những thứ xung quanh và phát hiện ra Jong Hyun đã để lại tín hiệu nhưng không một ai để mắt tới. Vào khoảng thời gian Jong Hyun rời đi, Lee Hi suốt 1 năm vắng mặt cũng đã xuất hiện và trình diễn lại ca khúc Breath do chính người bạn thân vừa qua đời sáng tác dành tặng cô.

Những sáng tác sau khoảng năm 2015 - 2017 của Jong Hyun có chiều hướng buồn và truyền tải một ý nghĩa vực dậy tinh thần. Từ Breath, Loney, Crazy hay Let Me Out,… đều mang những thông điệp cầu cứu ẩn chứa trong lời bài hát. Với Jong Hyun, dù đã cố gắng từng ngày nhưng vãn không thể trụ lại lâu hơn được nữa khi sự đời luôn đổi thay.

Khoảng thời gian 2015 - 2017 cũng chính là thời điểm thay da đổi thịt của thị trường âm nhạc Kpop, những idol thế hệ gen2 như SHINee dần bị thay thế. Thật ra, chúng ta phải chấp nhận sự thật rằng fandom người đến thì ít, người đi thì nhiều bởi lẽ đó nó đã trở thành áp lực to lớn của Jong Hyun khi anh nghĩ rằng những sáng tác của anh không còn được chào đón nữa.

UiViệc sáng tác được đón nhận hay không cũng chỉ là một trong những lý do. Trong suốt 27 năm trời, Jong Hyun chỉ từng công khai tình cảm của mình một lần vào năm 2010 với Shin Se Kyung. Thời ấy SHINee còn ở đỉnh cao nên chuyện công khai tình cảm vướng vào sự phản đối của netizen cùng các fan hâm mộ dần rời bỏ nhóm. Chừng ấy năm sống trên đời chỉ một mối tình mà Jong Hyun cũng không được yêu đương chọn vẹn. Đó là cuộc sống của người nổi tiếng, một cuộc sống gắn liền với cô đơn nếu người đó muốn lên đến đỉnh cao sự nghiệp.

Vài ngày sau khi Jong Hyun mất, bức thư tuyệt mệnh của Jong Hyun bộc bạch toàn bộ sự kiệt quệ mà anh đang phải gánh chịu suốt thời gian dài khiến ai nấy đều hoảng hồn. Không lối thoát dù đã cố chạy nhưng vẫn gặp lối mòn, chạy trốn mãi rồi đến một ngày chàng ca sĩ ấy không còn hơi sức để tiếp tục nữa và anh chọn cách kết thúc cuộc đời mình. Bức thư ấy viết:

“Bên trong tôi mọi thứ đã vỡ vụn. Căn bệnh trầm cảm gặm nhấm tôi, cuối cùng cũng đã nuốt chửng tôi. Và tôi không thể nào chống lại nó.

Tôi chán ghét bản thân mình, tôi cố gắng bấu víu những ký ức rời rạc và hét lên để mong có thể níu kéo tất cả lại, nhưng rốt cuộc chẳng có lời hồi đáp nào.

Nếu như không còn cách nào thoát khỏi cảnh ngột ngạt này, thì tốt nhất nên kết thúc.

Tôi đã chất vấn bản thân rằng ai là người chịu trách nhiệm cho tôi. Hoá ra chỉ có mình tôi. Tôi hoàn toàn cô độc. 

Nói ra câu kết thúc luôn dễ dàng, nhưng lại rất khó khăn để chấm dứt thực sự. Tôi đã sống đến bây giờ, trong những nỗi dằn vặt ấy.

Tôi tự nhủ rằng mình muốn trốn chạy. Đúng vậy, tôi muốn chạy trốn khỏi đây. Khỏi chính bản thân mình, khỏi bạn.

Tôi đặt câu hỏi ai đã ở đây. Chỉ là tôi. Lại là tôi. Và vẫn chỉ có mình tôi mà thôi.

Tôi hỏi chính mình tại sao tôi cứ tiếp tục mất dần đi những miền ký ức. Họ nói rằng là do tính cách của tôi. Ra là vậy, cuối cùng, tất cả đều là do lỗi của tôi. Tôi mong rằng có ai đó chú ý đến tôi, nhưng chẳng ai làm vậy cả. Họ còn chẳng bao giờ gặp tôi, nên tất nhiên họ không biết đến sự tồn tại của tôi.

Tôi hỏi tại sao họ lại sống trên cõi đời này. Họ đang sống, và tiếp tục sống.

Nếu như bạn hỏi tôi rằng tại sao tôi lại ra đi, tôi sẽ trả lời rằng tôi đã quá kiệt sức rồi. Tôi đã phải chịu đựng và dằn vặt suy nghĩ. Tôi chưa bao giờ học cách biến những nỗi đau kiệt quệ trở thành niềm vui.

Nỗi đau vẫn chỉ là nỗi đau. 

Họ bảo tôi rằng đừng nên làm vậy. Tại sao? Tại sao tôi thậm chí không thể kết thúc mọi thứ theo cách mà tôi mong muốn? Họ nói với tôi rằng hãy tìm ra nguyên nhân khiến tôi đau khổ. Tôi biết rõ chứ. Là bởi vì chính tôi là nguyên do. Tất cả đều do lỗi của tôi, là vì tôi không tốt.

Bác sĩ, đó có phải là điều ông mong muốn được nghe?

Không, tôi đã chẳng làm điều gì sai cả.

Khi có giọng nói nhẹ nhàng cất lên, đổ lỗi cho tính cách của tôi, tôi đã nghĩ: “Trở thành bác sĩ dễ dàng thật”.

Thật kỳ quặc làm sao khi điều ấy đau đớn vô cùng. Những người đau đớn hơn cả tôi vẫn còn sống tốt, những người yếu đuối hơn tôi vẫn trụ lại được. Rất có thể điều ấy không đúng. Chẳng có ai đang sống trên cõi đời này lại đau đớn hơn tôi, hay yếu đuối hơn tôi cả.

Nhưng tôi vẫn cần phải sống tiếp.

Tôi chất vấn bản thân mình rằng tại sao tôi cần tiếp tục sống hàng trăm lần, thì câu trả lời cũng không phải vì tôi, mà là vì mọi người.

Xin đừng nói lời nào nếu như bạn không hiểu.

Muốn biết lý do vì sao tôi đau đớn? Tôi đã từng nói rồi. Liệu tôi có cần phải có một lý do nào đó kịch tính hơn? Một lý do cụ thể hơn?

Tôi đã nói với các bạn rồi. Tại sao các bạn không chịu lắng nghe? Nếu có thể vượt qua thì những thứ còn lại không chỉ là những vết sẹo đâu.

Chống chọi với thế giới này không bao giờ có ý nghĩa với tôi. Cuộc sống nổi tiếng này cũng không bao giờ tôi thuộc về. Đó là lý do vì sao tôi thực sự cảm thấy khó khăn.

Bởi vì tôi nổi tiếng. Tại sao tôi lại chọn con đường này nhỉ? Thật nực cười làm sao?

Đó là một điều kỳ diệu mà tôi đã kéo dài quá lâu.

Những điều tôi có thể nói. Xin hãy nói với tôi rằng tôi đã làm tốt. Như thế là đủ rồi. Rằng tôi đã làm việc chăm chỉ. Cho dù bạn chẳng thể nở nụ cười khi tiễn tôi, thì cũng mong bạn không đổ lỗi cho tôi. “Bạn đã làm tốt rồi, bạn thực sự đã vất vả rồi”. Tạm biệt.”

Hành trình 27 năm của Jong Hyun, truyền cảm hứng vực dậy bao nhiêu con người nhưng đến khi nhìn lại chính mình thì chẳng còn lại gì. Bản thân của Jong Hyun, anh ấy đã không còn nhìn thấy chính mình nữa, rằng “sự sống tiếp” không phải dành cho anh ấy mà dành cho mọi người, ngay từ những bước khởi đầu Jong Hyun đã phải như vậy. Anh đã bước đi trên con đường đó và không thể thoát ra khỏi nó được nữa, sứ mệnh của anh là vì người khác nhưng không vì mình. Nhìn lại cả một quãng đường dài bỗng nhận ra sự cô đơn, dày vò, kiệt quệ và đầy đau đớn khiến Jong Hyun mãi mãi ra đi.

SM đăng tải đoạn clip tưởng nhớ Jong Hyun

1 năm trôi qua kể từ ngày Jong Hyun hoàn thành sứ mệnh của mình và trở thành một thiên thần nơi ngập tràn ánh sáng hạnh phúc cho chính bản thân anh vẫn mãi in đậm trong lòng người hâm mộ. Mới đó một năm, ai ai cũng ngỡ rằng Jong Hyun vẫn còn đó, chẳng rời đi đâu cả nhưng mọi thứ chỉ là ảo tưởng, là nỗi vấn vương còn tiếc nuối cho một tài năng trẻ lầm đường lạc lối.

Copy Link
Chia sẻ

Bài viết Trần Mỹ Duyên

Được quan tâm

Tin mới nhất