Phim Ảnh

Ngọc Thanh Tâm: 'Tôi không muốn chú Đàm Vĩnh Hưng buồn lòng!'

Dương Thành Tín
Chia sẻ

Ngọc Thanh Tâm vừa kết thúc những ngày quay của bộ phim "Đảo của dân ngụ cư" - tác phẩm đầu tay của Hồng Ánh ở vai trò đạo diễn - và với cô diễn viên có gương mặt sắc cạnh được phát hiện bởi Lưu Huỳnh thì Hồng Ánh là người mà cô học tập và ngưỡng mộ.

Học để nói chuyện với cả Thế Giới

- Một ngày của Ngọc Thanh Tâm sẽ như thế nào nhỉ?

- Em khá bận rộn với việc…học. Ngoài học RMIT ra em còn học những thứ khác như tiếng Hoa, đàn piano hoặc đàn tranh. Bởi vậy mỗi ngày đều khác nhau với những lịch học khác nhau, thêm vào đó là công việc làm bánh nữa, đó cũng là một niềm yêu thích của Tâm.

image-3

- Tại sao bạn phải học nhiều như vậy?

- Không ai bắt ép hết chỉ đơn giản là em muốn học và thích học thôi! Ban đầu học tiếng Hoa vì em thích đọc được những chữ viết trên các bìa sách, nhưng sau thì nghĩ biết tiếng Hoa là hiểu được rõ hơn về một nền văn hóa lớn với 1/3 dân số thế giới sử dụng. Sau khi nói tiếng Hoa tốt rồi, em dự định sẽ học thêm hoặc tiếng Pháp hoặc tiếng Tây Ban Nha. Học tiếng Pháp vì ngày xưa khi em còn học cấp 2, em đã học hai năm rưỡi tiếng Pháp em cũng có kiến thức căn bản từ những thứ đó em có thể phát triển thêm, còn tiếng Tây Ban Nha thì học từ đầu nhưng đó là thứ tiếng nhiều người nói thứ hai trên thế giới.

- Bạn có nghĩ tất cả những thứ bạn đang theo học giúp bạn nhiều trong công việc một diễn viên?

- Em rất thích nghệ thuật cho nên em học đến hai loại nhạc cụ đàn piano và đàn tranh, theo em nghĩ với một người nghệ sĩ mà làm về nghệ thuật, yêu thích nghệ thuật thì dễ bay bổng, dễ xúc động và nhiều cảm xúc hơn. Có lẽ cũng vì thế mà đôi khi em thấy tính em hơi thất thường nắng mưa nhưng thôi thì lại là tốt cho nghiệp diễn của mình, tính tình thay đổi khi diễn biến hóa nhanh. (cười)

Những đứa trẻ con nhà giàu là những đứa trẻ buồn nhất!

- 3 năm tính từ “Hiệp sỹ mù”, bạn mới thể hiện tiếp mình trong “Đảo của dân ngụ cư”, chẳng nhẽ bạn không nóng vội với tuổi trẻ của mình? Hay bởi bạn cầu kì với kịch bản và cũng có thể rằng bạn không có nhiều cơ hội trong ba năm qua?

- Nói em ít cơ hội cũng không đúng mà nói em kén chọn thì đúng hơn, em nhận được rất nhiều kịch bản nhưng để cảm thấy hứng thú, phù hợp thì chỉ có một vài mà thôi, từ cái một vài đó em chọn mà gặp trục trặc nên đâm ra chẳng có cơ hội nào hết. Thật ra năm nay em cũng rất căng thẳng về vấn đề kịch bản, bởi vì em cũng biết đã quá lâu rồi từ khi “Hiệp sĩ mù” qua 2-3 năm rồi, không diễn viên nào lại 2-3 năm mới đóng phim một lần như em, tự em biết điều đó nên năm nay em rất stress về điều này.

image

 - Có bao giờ bạn nghĩ, hoàn cảnh gia đình là một điều bất lợi với không? Bởi sự đủ đầy đôi khi khiến cho người trong cuộc không còn phải cố gắng và phấn đấu nhiều như những đồng nghiệp vẫn cày ải lăn lộn ngoài kia?

- Hồi trước, em có một giời gian bị buồn, tâm sự với bạn và cũng rút được một điều như anh nói đó là những đứa trẻ có hoàn cảnh giống như em là những đứa trẻ buồn nhất. Bởi vì những đứa trẻ không có điều kiện kinh tế tốt thì phải lo kiếm sống phụ cha mẹ, rồi phải có một hướng để mình nhắm vào. Còn những đứa trẻ được cha mẹ lo lắng từ nhỏ như em, không quá vất vả kiếm sống, thì nếu mình không có ý chí cụ thể, mình sẽ sống nhạt nhẽo đến mức nhàm chán. Từ đó em rút ra được rằng những đứa trẻ có điều kiện như em là những đứa trẻ buồn nhất.

Đó là khi em thấy buồn em nghĩ vậy thôi bởi điều gì cũng có hai mặt. Mặt tiêu cực thì em vừa chia sẻ rồi còn mặt tích cực là khi mình không bị áp lực kiếm tiền trong nghề diễn xuất, mình sẽ cố gắng toàn tâm toàn ý cho vai diễn hơn. Em không cho rằng kiếm tiền trong nghệ thuật là điều đáng trách đâu, mỗi người một cuộc sống mà, nhưng nếu mình không bị áp lực mưu sinh thì sống sẽ bình tĩnh và làm công việc diễn xuất cũng sẽ bền bỉ, hết mình hơn, lựa chọn những thứ phù hợp và vừa sức với mình hơn.

- Thêm một điều nữa, hình ảnh “cháu gái Đàm Vĩnh Hưng” đã đeo bám đủ lâu để em phải bứt phá khỏi và bạn có từng khó chịu bởi sự gán ghép đó?

- Thẳng thắn là em có. Chú Hưng có một tình thân với gia đình em, và một chừng mực nào đó, chú đã là người giới thiệu em vào môi trường nghệ thuật chuyên nghiệp. Nhưng em không muốn vì thế mà em cứ mãi mãi không có cái tên gọi, mãi mãi là “con gái nuôi”, “cháu gái” của ca sỹ Đàm Vĩnh Hưng. Em kính trọng và biết ơn chú Hưng, nhưng em cũng muốn mình được nhìn nhận như một nghệ sỹ Ngọc Thanh Tâm độc lập. Em cũng hiểu rằng, người ta cần những cái tít gì đó để có thể kích thích độc giả. Nhưng về sau này, em đang nỗ lực xây dựng sự nghiệp độc lập, thậm chí em cũng không muốn xuất hiện bên cạnh chú Đàm Vĩnh Hưng nữa, vì sợ mọi người lại nghĩ em “đu theo” chú Hưng để nổi tiếng. Nếu có xuất hiện em chỉ xuất hiện với Dương Triệu Vũ thôi. Anh Vũ cũng động viên em, cũng phải mất rất nhiều thời gian anh ấy để thoát ra khỏi cái bóng của chú Hưng. Nhưng em nghĩ em làm một lĩnh vực khác chú Hưng và anh Vũ, nên em không muốn tốn nhiều thời gian như vậy. Em luôn muốn là đứa cháu nhỏ của chú Hưng trong đời riêng, nhưng làm cháu gái của chú Hưng trong sự nghiệp nghệ thuật thì thực ra đáng buồn nhiều lắm.

Nếu cần thiết, việc khoả thân trong phim là chuyện nhỏ!

Ngọc Thanh Tâm và Phạm Hồng Phước là hai diễn viên chính trong Đảo của dân ngụ cư

Ngọc Thanh Tâm và Phạm Hồng Phước là hai diễn viên chính trong Đảo của dân ngụ cư

- Bên cạnh đó là sự bao bọc quá kĩ của gia đình và hình như điều đó cũng tạo cho bạn sự không quyết liệt với nghề nghiệp của mình?

- Mọi người ai cũng nghĩ em luôn nằm trong vỏ bọc của mẹ, nhưng phải ở trong cuộc mới thấy thật ra không phải. Thật sự mà nói mẹ em luôn để em tự do muốn làm gì thì làm. Mẹ hình như còn trẻ trung và vui vẻ với cuộc sống hơn em nữa, mẹ không bao giờ cấm cản hay lo lắng thái quá cho con gái như nhiều bà mẹ mà chúng ta hay thấy. Em không nghĩ do phía gia đình, mà có thể em chưa làm gì đủ mạnh và đủ quyết liệt để mọi người chú ý thôi. Ví dụ em thích từ tốn vừa phải, trong giới nghệ sỹ mọi người bảo thế là nhạt, nghệ sỹ phải có chút bốc đồng, có chút nổi loạn thì mới mau được chú ý, nhưng tính em xưa giờ như thế biết làm sao. Có nhiều bạn biết sử dụng scandal để mọi người chú ý vào nhưng đó không phải tính của em, nên em nghĩ 3 năm qua em loay hoay là vì em thôi. Em biết điều này rất khó khăn, nhưng em muốn dù trên trái đất này chỉ có một người thần tượng em thì người ta cũng sẽ thần tượng vì những vai diễn của em chứ không phải vì điều gì khác.

- Thế chẳng nhẽ bạn cứ mãi hài lòng với vị trí của mình, cứ lửng lơ A không ra A mà B cũng chẳng phải B?

- Em mới bắt đầu có một vai diễn đầu tiên và giờ là vai diễn thứ hai trong điện ảnh. Với nghề diễn, một vai thành ngôi sao thì đúng là có sao may mắn chiếu mệnh, kiểu như chị Đỗ Hải Yến trong “Người Mỹ trầm lặng” vậy đó. Còn thì hầu như ai cũng cần có quá trình nỗ lực để khẳng định mình. Em không sợ sự lửng lơ trong thang bậc showbiz, em sợ những vai diễn mà nội tâm nhân vật lửng lơ, diễn xuất của em lưng chừng. Đã có lúc rất hoang mang, tự hỏi, em đang là ai và em đang có gì? Nhưng rồi, khi có vai diễn mới trong “Đảo của dân ngụ cư”, em thực sự thấy mình thuộc về công việc này. Mọi thứ làm em hoàn thiện dần lên và thấy mình cũng đáng yêu hơn.

- Nếu như có dự án mới cần sự hi sinh như Ngọc Hiệp năm 16 tuổi đã phải khoả thân vào bộ phim “Dấu ấn của quỷ”, Hồng Ánh được gọi là những diễn viên khỏa thân nhiều nhất từ “Đời cát” cho tới “Tâm hồn mẹ” bạn có đủ dũng cảm để bước vào mọi thứ ?

- Em nghĩ hy sinh vì vai diễn là điều đương nhiên. Em không bao giờ thỏa hiệp với sự nửa vời đâu.

Ngọc Hiệp - Ngọc Thanh Tâm - Hoàng Phúc

Ngọc Hiệp - Ngọc Thanh Tâm - Hoàng Phúc

- Nếu mẹ bạn phản đối thì sao nhỉ?

- À không, mẹ em cho em toàn quyền quyết định, và vai diễn Chu trong bộ phim này cũng vậy.

- Câu hỏi cuối, ký ức nào là đáng nhớ nhất với bạn trong từng đó năm đã qua?

- Chắc có lẽ là lúc ông bà ngoại em mất, đó là lúc cuộc đời em có những đổi thay. Ông ngoại mất năm em 11 tuổi khi điều trị bệnh ở nước ngoài. Mẹ là người chứng kiến cái chết của ông bà ngoại rõ nhất khi mẹ túc trực bên giường bệnh mấy tháng trời. Chính mẹ là người chịu nỗi đau nhiều nhất, trước tất cả mọi người. Lúc đó em mới học lớp 5 và đang háo hức khi mới đi tập kịch về, em chưa biết chuyện ông bà mất. Điều mà em hối hận nhất là trước chuyến đi cuối cùng của bà, bà đứng nhìn em ở chân cầu thang, nhưng em đã chạy biến đi lo việc của mình mà quên không ôm ấp, hay yêu thương hỏi thăm bà một tiếng. Em không hề biết rằng sau chuyến đi này bà yếu dần và mất. Bà là người thương em nhất, suốt tuổi thơ của em chỉ gắn liền với bà. Trước lúc bà mất, em đã làm cho bà một cái vòng cỏ màu đỏ và xám, nhưng khi em về đến nhà mọi người đã che khăn phủ khuôn mặt bà rồi. Em đã khóc rất nhiều, em vào phòng bà ngồi khóc, lúc trước khi vào phòng là thấy bà, giờ bà đi mất rồi. Từ đó, em hiểu ra rằng, hạnh phúc của con người không phải là mãi mãi, mà nó là những khoảnh khắc, chúng ta cần gìn giữ những khoảnh khắc trong cuộc sống của mình.

- Cảm ơn bạn về những chia sẻ!

Chia sẻ

Bài viết

Dương Thành Tín

Tin liên quan

Loading...Loading...Loading...
Tin mới nhất